Hạnh Phúc Tìm Lại - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:42:25
Lượt xem: 0
Nhìn nó cao giọng mà chị Lài chỉ biết cười mỉa mai. Chị nói
-Ờ vậy đó hen, vậy để tao coi tao chống mắt lên xem mày bao giờ lên chức đó hen.
Cóc ghẻ thì không bao giờ được biến thành thiên nga đâu mày ơi.
Nhung thấy con Linh nghe chị Lài nói vậy, nó tức lắm định nhào đến đánh chị Lài
Nên Nhung liền bước ra đi tới. Nó nhìn cô nên cũng dừng tay lại,vẻ mặt hống hách cái tay vờ đưa lên xoa xoa bụng đắc ý…
Nhung hỉu nó Nhungg muốn chứng tỏ với mình nhưng ko thèm nhìn chỉ quay sang nói với chị Lài
-Chị ko cần làm việc để con Linh nó làm đi, chị lên phòng với con,con có việc cần?
-Dạ mợ ..?
Cô nói xong thì quay bước đi lên, chị Lài cũng theo sau bỏ lại con Linh đứng đó với vẻ mặt vô cùng khó coi…
Vào phòng Nhung ngồi bên giường kêu chị Lài ngồi xuống cái ghế trước mặt xong cô lên tiếng..
-Tôi có thắc mắc này muốn hỏi chị, chị trả lời thành thật cho tôi biết
-Mợ cứ hỏi biết gì tôi sẽ trả lời?
-Chị vào đây làm đã lâu vậy lúc trước chuyện vợ chồng anh Mạnh và chị Loan sảy ra chuyện chị có biết hay không?
-Dạ tôi biết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-32.html.]
-Chị kể cho em nghe được không?
Chị Lài khẽ im lặng rồi ngẫm nhớ lại sau đó trình tự kể
-Chuyện qua mấy nàm rồi nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, vợ chồng cậu hai sống hạnh phúc lắm, và nhất là khi bé Trinh ra đời cậu hai còn thương mợ Loan rất nhiều đằng khác. Thế mà không hiểu sau từ khi có cái cậu Khôi xuất hiện, hình như là bạn bè thân thiết gì đó với cậu hai đến chơi, tình cảm của cậu mợ bắt đầu trục trặc, rồi đến một ngày bé Trinh bệnh nhập viện, cả nhà hốt hoảng đưa con bé vào viện, mợ hai ở viện về để lấy đồ đem vào cho con nhỏ nhưng mợ đi lâu ko thấy quay vào. Cậu hai nghĩ đi đường gặp chuyện gì đó nên đi về xem sao thì bất ngờ là bắt gặp mợ hai với cậu Khôi Nhungg ôm nhau ngủ trong giường. Lúc đó vì tức giận nên cậu hai đã đập cậu Khôi 1 trận rồi cấm cậu Khôi không được bén mãng đến nhà cậu nữa, còn mợ hai thì cậu có tha thứ để mợ ở lại nhà nhưng không hiểu sau sau đó mợ lại trốn đi biệt tăm luôn. Chắc là mợ ấy đi theo cậu Khôi rồi. Cũng từ đó cậu Khôi và mợ ấy cũng không hề về quê 1 lần nào nữa.
Nhung nghe xong cũng hiểu được đôi phần định hỏi tiếp chị mấy chuyện nữa cho rõ nhưng thoáng nghe tiếng bé Trinh khóc trên nhà nên Nhung liền nhẹ giọng nói với chị Lài
-Tôi hiểu rồi...thôi chị về phòng chơi với bé Trinh đi…
Chị Lài gật đầu nhưng trước khi đi chị lại có hơi chần chừ một lúc rồi nói tiếp
-Dạ mà mợ có chuyện này....Lúc mợ mới về tôi ko ưa mợ nên số tiền tôi lấy của bà là do tôi đổ lỗi cho mợ để muốn mợ bị bà chủ ghét mợ...nhưng sau này khi tiếp xúc nhiều thấy mợ hiền,yêu thương cậu thật lòng nên tôi…tôi ko còn ghét mợ nữa..tôi thành thật xin lỗi mợ....
-Chuyện qua rồi...tôi ko để bụng chị đừng bận tâm?
Chị Lài ra ngoài ,trong này Nhung cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện của chị Loan, thế nhưng càng suy nghĩ thì cô càng rối vì theo như lời chị Lài kể thì từng chi tiết cũng hợp lý lắm, cái khó hiểu là nguyên nhân gì chị Loan lại chọn cách phản bội Mạnh để đi theo người đàn ông khác thôi, Mà theo lời của cha chị Loan thì theo ông chị Loan không có như vậy và ông Nhungg nghĩ chị Loan bị hại …một lúc sau cảm thấy suy nghĩ mãi vẫn không ra mà đầu thì lại nhức quá nên Nhung liền mở cửa phòng đi ra ngoài cho khoay khỏa, vừa ra đến thì Nhung bắt gặp Trinh với chị Lài cũng Nhungg chơi đùa ở sân
Nhung đứng nhìn, dạo này bé Trinh khỏe nên chị cho nó ra sân chơi,nhìn con bé vui đùa nghịch hết cái này đến cái khác mà lòng cô chua xót,tuổi thơ của con bé thật bất hạnh quá,mới tý tuổi đầu đã thiệt thòi sống cảnh xa mẹ rồi.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Nhung khẽ rơi, đơn thuần là cô thương cho Trinh mà thôi. Đúng lúc này thì Trinh chạy đến, chưa kịp lau nước mắt con bé đã đưa tay nắm lấy tay Nhung và hồn nhiên hỏi
-Dì Nhung khóc à?
Nhung lau nước mắt rồi cúi xuống cười với Nhung, cô nói
-Không, bụi bay vào mắt dì thôi, con chơi có vui không?
-Dạ vui, dì Nhung ra chơi với Trinh đi…