Hạnh Phúc Tìm Lại - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:40:49
Lượt xem: 0
Nói xong bà liền đi vô phòng, chị Lài nhìn mọi việc giải quyết như vậy có vẻ ko thoả mãn lắm nhưng đâu làm gì được , nên đành tức tối đi theo bà chủ vào phòng luôn…
Giờ này xong việc con Linh mới đi tới, nó đỡ lấy tay Nhung lên tiếng an ủi cô
-Mợ ơi may quá,cậu hai mà ko nói dùm chắc giờ mợ cháu mình mềm xương với bà rồi đó mợ?
Cô bất giác nhìn sang Mạnh, thấy anh đi lại ghế ngồi, cô quay sang nói cảm ơn với Linh rồi kêu Linh xuống nhà ngủ trước đi. Con Linh đi rồi cô mới đi lại phía Mạnh…
Nhung nhìn anh, cô vừa hỏi anh, trái tim vừa như ai bóp nghẹn, vừa mong chờ câu trả lời.
-Anh có tin em lấy tiền của mẹ ko?
Mạnh khẽ mỉm cười , đưa tay kéo vợ ngồi xuống đùi mình. Anh xoa đầu, cúi xuống thơm lên tóc vợ. Rồi trầm giọng nói
"Anh tin em!
Nghe câu trả lời này của chồng, dù trong lòng Nhungg mang nhiều bão tố nhưng Nhung cũng được mát lòng chút xíu. Mặc cho những lời lẽ khó ưa mẹ chồng nói với mình vừa rồi, Nhung khẽ mỉm cười choàng tay ôm lấy cổ chồng rồi nhỏ nhẹ nói
-Cảm ơn anh, chỉ cần anh tin em là được rồi..
Mạnh nháy mắt, vòng tay càng ôm siết lấy Nhung hơn, mặt anh dụi vào nơi n.g.ự.c vợ, khẽ hôn lên đó rồi vui vẻ nói
-Vậy thì vào phòng trả ơn cho anh đi!
Nhung nghe xong, tự dưng nét mặt tô thoáng cau lại, nỗi mất mát đau thương lại vẽ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ. Nhung vội buông Mạnh ra định tránh né anh nhưng anh nhanh hơn, cô vừa định rời xa anh là anh đã đưa tay kéo cô vào lòng anh, nhanh như cắt anh nhấc bổng cô lên rồi đi nhanh về phòng.
Nhung vùng vẫy trong bất lực, nhưng lại không thể la lên vì cô thì sợ mọi người nghe thấy nên cuối cùng đành nằm im trong vòng tay của Mạnh mặc tình cho anh điều khiển.
..Vào đến phòng Mạnh đặt cô nằm xuống giường. Nhung giờ này run lắm, khoảnh khắc này lại khiến cho Nhung ám ảnh mà nhớ lại cái lần đêm tân hôn ngày đó. Nổi bi thương vì mất con khiến cho giờ phút này cô bủn rủn cả tay chân, từng mảnh ký ức hiện về khiến mồ hôi lạnh túa ra ướt cả người. Cô bần thần, sắc mặt nhợt nhạt, hai ta chỉ biết bấu chặt xuống drap giường đầy lo lắng.
Mạnh nhìn vợ, nhìn cô run rẩy khiến anh càng xót xa và ân hận việc mình đã làm. Cuối cùng anh không vồ vập nữa mà đưa tay kéo cô ngồi dậy rồi ôm lấy cô vào lòng. Anh dịu giọng an ủi cô
-Em đừng sợ. Anh không ép em nữa. Ngoan nào. Bình tĩnh lại. Anh Thương.
Nhung run rẩy nép vào n.g.ự.c chồng. Biết anh không hành động thô lỗ nữa nên cô cũng yên tâm. Thở hắt một hơi, Nhung ôm chặt lấy chồng, cả hai ngồi im như thế, không nói không rằng cho đến khi Nhung dần chìm vào giấc ngủ Mạnh mới nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi cẩn thận đắp chăn cho vợ. Sau đó anh đi thẳng vào phòng tắm để tự mình giải quyết việc riêng của mình…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-13.html.]
Tắm xong, cả cơ thể như trút đi tất cả sinh lực. Mạnh bước ra ngoài, cả cơ thể chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn bên dưới. Định bụng lên giường ôm vợ ngủ, thế nhưng khi anh vừa nằm xuống thì bất ngờ bên ngoài cửa phòng anh lại nghe được tiếng gõ cửa và tiếng gọi nho nhỏ của mẹ mình
-Mạnh ơi... ngủ chưa con?
Mạnh nhẹ chân bước ra ngoài sau đó đóng cửa lại rồi đi theo mẹ ra trước sân. Anh hỏi
-Chuyện gì vậy mẹ?
Bà Sáu nhìn Mạnh một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng hẳn nơi cơ thể phóng túng của con trai. Bà cau mày nói
-Bộ vợ chồng bây mần gì rồi hả?
Nghe mẹ hỏi mà Mạnh đỏ mặt, nhưng cảm thấy mẹ Nhungg tò mò chuyện vợ chồng anh, bất giác Mạnh hơi ngạc nhiên
-Mẹ hỏi để làm gì? Nhung vẫn còn yếu nên chuyện đó chưa sảy ra.
Bà Sáu nghe xong liền thở cái phù như trút đi được gánh nặng
-Vậy thì mừng?
-Sao lại mừng hả mẹ, mẹ nói gì thì nói luôn đi, cứ ấp a ấp úng…
-Thì… chuyện là cái thai của vợ mày cũng mất rồi. Mẹ dặn con là con Trinh còn nhỏ. Con nên cẩn thận phòng ngừa đừng có ẩu nữa. Từ từ con Trinh lớn rồi hẵn sinh con..
Nói đến đây giọng bà Sáu nhỏ dần
-Nhưng không sinh được thì càng tốt.
-Mẹ?
-Cấm cãi…
….
Ánh bình Mạnh chiếu thẳng vào cửa sổ, sau một đêm dài Nhung nheo nheo đôi mắt uể oải thức dậy. Nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ, hôm nay nhà cô có giỗ, Nhung ngồi bật dậy, nghĩ đến được về nhà mà lòng cô nôn nao, đêm qua đến khuya cô mới ngủ được,nên bây giờ cơ thể vẫn còn mệt mỏi lắm, nhưng mà vẫn phải dậy, vì cô muốn tranh thủ về lại nhà mình sau một ngày dài bao ấm ức.
Lúc chưa lấy chồng thì mong được lấy chồng,giờ lấy chồng rồi thì lại chỉ muốn được ở nhà với cha với mẹ...Đúng là đời mà.