Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:11:41
Lượt xem: 1,766
Bên trong cơn mơ u ám, ta trở lại sáu mươi năm trước, từ chỗ nguyệt lão kia cầu đến một sợi dây tơ hồng.
Các tiên nữ đều nói sợi dây tơ hồng của Nguyệt lão có thể khoá nhân duyên của nam nữ lại với nhau
Ta nghĩ, vụng trộm buộc một cái lên cổ tay của Tư hoành, coi như bị phát hiện đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không tức giận.
Một buổi chiều, Tư Hoành đã từng ngồi toạ ở "Tràng Định điện" , lư hương bên trong khói xanh lượn lờ im lặng phiêu động.
Trong mộng cảnh, ta nhìn thấy mình từng bước một đi hướng Tư Hoành, trên mặt nàng treo lên ý cười, đuôi lông mày đều tràn đầy vui vẻ.
"Đừng đi, cầu xin ngươi đừng đi!"
"Sẽ hại c.h.ế.t hắn, van cầu ngươi!"
Ta kinh hoàng gọi, hết lần này đến lần khác tiến lên, muốn ngăn cản chính bản thân mình.
Thế nhưng là nàng ấy vẫn xuyên qua thân thể của ta, rón rén tới gần Tư Hoành.
Đầu dây tơ hồng đỏ như m.á.u kia, đang quấn quanh ngón tay nàng, dường như một cái lưỡi rắn thật dài
"Không muốn, không muốn, không muốn!"
Ta khàn cả giọng, cuồng loạn vung tay loạn lên, muốn đẩy nàng ta ra.
Ngay cả khống chế cơ thể mình, ta còn chẳng làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.
Tựa trăm ngàn ác mộng thời dĩ vãng, hết lần này đến lần khác phải trải qua, hết lần này đến lần khác phải nhớ đến.
Đau quá a, cả người đau đến muốn bể nát.
Ta không dám nhìn những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, nhưng mộng cảnh còn đang tiếp tục, như đao cùn cắt thịt lăng trì tâm thần của ta.
Dây đỏ bị thắt ở trên cổ tay của Tư Hoành.
Da thịt của hắn trắng muốt, gân xanh tại dưới da hiện ra rõ ràng, có màu xanh như ngọc, cánh tay căng đầy khoẻ mạnh, lòng bàn tay lại ấm áp.
Chỉ treo một sợi dây đỏ đơn giản trên cổ tay hắn, cũng chói mắt hơn bất luận trang sức nào..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-6.html.]
Tư Hoành lúc này mới mở mắt ra, gặp ta còn nắm ngón tay của hắn, bất đắc dĩ liếc lấy ta một cái.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong mộng, ta nhìn hắn cười một tiếng vô cùng duyên dáng, sau đó giơ tay phải của mình lên, nơi đó, cũng cột một sợi dây nhân duyên màu đỏ giống hệt như thế.
Nhưng trong nháy mắt, nụ cười kia ngưng kết, thay vào đó, bên trong đồng tử là sợ hãi cùng ngạc nhiên——
Sợi dây nhân duyên chỉ trong giây lát biến thành một đạo sát khí đen đặc, có hình dạng một con hắc xà, cấp tốc chui vào trong da thịt Tư Hoành.
Tư Hoành cũng vô cùng kinh hãi giống ta, lập tức vận linh áp chế, nhưng trong khoảnh khắc, cánh tay của hắn, không, cả người hắn đều bị ma khí xâm nhiễm.
Những khí thể màu đen kia, tùy tiện quấn quanh người hắn.
Bắt đầu đoạ ma!
"Răng rắc —— Răng rắc ——"
Mộng cảnh bỗng nhiên vỡ vụn, vô số mặt kính phản xạ ra thần sắc thống khổ của Tư Hoành, hắn tận lực kiềm chế thống khổ kêu lên, chính là ác mộng cả đời này của ta khó mà thoát ra được
Nếu như, đây chỉ là một giấc mộng, thì tốt biết bao nhiêu.
Ta bừng tỉnh, phía sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, bản thân cố gắng hít từng ngụm không khí, vẫn cảm giác như sắp ngạt thở.
Xiềng chân không biết bị ai quăng ra, âm thanh soạt soạt quen thuộc cũng không thấy vang lên.
Hô hấp chưa kịp ổn định, có người kéo màn, là Tiểu Thanh.
Nàng đem màn cuộn lên, một mặt khinh bỉ nhìn về phía ta.
"Có thể tỉnh thì tốt rồi, tiên tử ngươi còn không biết đâu, hiện tại toàn bộ Thiên Cung đều đang đồn đại."
"Đều nói ngươi nha, giả bệnh để Thái tử chiếu cố, thì ra da mặt Hỏa Phượng tộc đều dày như vậy a, ngươi lại còn giả bộ làm sao để điện hạ dễ thấy nhất."
"Liên lụy hai tỷ muội chúng ta bị người người chê cười."
"Ngươi ...... A!"
Cái miệng đó còn muốn phun ra lời gì nữa nhưng không còn cơ hội, ta vung lên ống tay áo, cả người Tiểu Thanh rơi thẳng đến tấm bình phong đặt bên trong điện.