Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-09 08:42:34
Lượt xem: 1,766
3,
Hiện thực cũng không giống như ta mong muốn, thiên hậu mỗi ngày đều triệu ta tiến Phượng Ngô cung nói chuyện.
Bà ấy cũng là có ý tốt, dù sao có bà ấy ở đây, người bên ngoài ít nhiều cũng cố kỵ, sẽ không thể không biết kiêng nể gì mà khi nhục ta.
Tu vi đại giảm, không thể đi mây về gió, mỗi ngày chỉ có thể đi bộ tới lui.
Lúc vãng lai đường xá, thường có Tiên gia phía sau cười đùa, cũng có người đuổi theo hỏi ta, đã dùng cấm thuật hại người nào của ma tộc.
Ta im miệng không nói, bởi vì ta biết, bất luận cùng người nào có tranh chấp, thiên quân đều chỉ sẽ phạt ta mà thôi.
Thật không muốn lại trở lại cái nơi quỷ quái kia một lần nào nữa.
Về phần trong cấm thuật trong truyền thuyết, càng là lời nói vô căn cứ.
Cũng may phần lớn người đều tránh ta như rắn rết, rất an tĩnh.
Ngày hôm đó ta từ Phượng Ngô cung ra, tâm trạng đang tốt một chút thì lại thấy một đám tiên nga trong vườn hoa như đang tìm cái gì.
Ta chưa đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy có đồ vật gì cấn chân.
Ánh mắt không tốt lắm, ta cũng không có chú ý, nhặt vật kia lên xem xét, là một chiếc hoa tai có tua rua màu lam nhạt, mặt dây chuyền được làm bằng thuỷ tinh trong suốt, chế tác tinh xảo.
Nếu như không bị ta giẫm một cước, có lẽ trông rất đẹp.
Ta một cước này, giẫm bẹp ngân sức bị chạm rỗng không nói, tua rua cũng có vết bẩn.
Thầm cảm thấy đáng tiếc, thì có tiểu cung nga hô lên mộ tiếng.
"Nha, ở đằng kia."
Thế là những người còn lại ánh mắt đều tụ trên đầu ngón tay đang nắm vuốt hoa tai của ta
"Các ngươi, tìm cái này?"
Nói rồi, đến chỗ tiểu tiên nga gần mình nhất, đưa tay muốn đem đồ vật đưa cho nàng.
Tiên nga kia sắc mặt bỗng nhiên biến đổi lớn, trợn mắt nhìn, bận bịu thét chói tai vang lên lui về sau. Tựa như nhìn thấy từ ác quỷ leo ra tùe địa ngục, tránh không kịp.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"A —— Đừng, đừng tới đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-4.html.]
Nàng cơ hồ là khóc cầu khẩn.
Tay còn duy trì tư thế duỗi tay, gió từ đầu ngón tay xuyên qua, lành lạnh.
Những tiên nga khác cũng né tránh xa xa, mười phần đồng tình nhìn bạn mình đang khóc.
"Thật có lỗi, doạ sợ ngươi rồi."
Ta cúi người đem vòng tai đặt trên một đoá hoa mẫu đơn, nhìn các nàng rồi áy náy cười một tiếng
"Linh Vũ, ngươi dám bắt nạt tiên hầu của bản cung!"
Sau lưng truyền đến một tiếng nói vừa kinh vừa sợ, kình phong đánh tới. Chợt liền cảm thấy lưng bị một lực đạo làm cho co lại.
Ta không phòng bị trực tiếp bị một roi này đánh cho lảo đảo, ngã nhào xuống đất.
Đầu gối bỗng nhiên mài vào đá cuội trên đường, sợ là chảy m.á.u rồi.
Quay đầu nhìn, cốt tiên của Minh Hoa còn giữ tại trong tay nàng, trên roi phát sáng lấp lóe.
Nàng sải bước đi tới, nhìn ánh mắt ta, không còn che giấu chán ghét cùng cừu hận, ở trên cao nhìn xuống.
"Ha, một roi liền thổ huyết, bắt đầu nhu nhược hèn nhát."
Nghe vậy ta mới đưa tay chạm đến khóe miệng, lòng bàn tay quả nhiên sờ đến một ít m.á.u tươi.
Theo động tac này, mới cảm thấy vết thương đau lan tràn kịch liệt, đau quá.
Minh Hoa thi pháp đem kia vòng tai từ từ thu lại, nhìn thấy trang sức hư hao, dung nhan như hoa lại có chút vặn vẹo.
"Ai giẫm."
Tiếng nói của nàng ta lạnh đến mức mọi người run lên.
Nhóm tiên nga đều đưa ánh mắt nhìn về phía ta.
"Là ngươi."
Minh Hoa trừng trừng mắt hạnh, tay siết thành quyền, giơ roi lên lại muốn vung xuống.
Dù ta có ý muốn tránh, thì huyền thiết xiềng xích cũng có khả năng giam cầm năng lực pháp thuật của thần tiên, ta căn bản muốn tránh cũng không được.
Trường tiên phá không, tâm ta kinh sợ run rẩy nhắm mắt lại, nhưng trong tưởng tượng đau đớn cũng không đến.