Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-08-10 15:03:14
Lượt xem: 2,369
Từng tiếng phượng gáy từ phía chân trời truyền đến, sắc đỏ chói lọi của Hỏa Phượng lướt qua mặt sông thả đầy hoa đăng, mặt nước phản chiếu thân ảnh diễm lệ của họ, như tạo thành một dóng sông thật dài giữa không trung.
"Cha, mẹ ...... Tất cả mọi người đều ở đây."
Ta thì thào nói nhỏ, từng nhóm Hoả Phượng bay trở về từ viện Ô Vọng, cao vút tiếng hót, liên tiếp không ngừng mà đáp lại ta.
"Tư Hoành ngươi cũng sẽ trở về chứ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn chỉ là nhàn nhạt cười, cẩn thận lau khô nước mắt cho ta, sau đó ngón trỏ trái cùng ngón giữa khép lại, điểm tại mi tâm ta.
Một cỗ lực vô hình chấn nhiếp, có đồ vật gì đang trôi qua.
Ta nhìn thấy Hồng Anh thương hóa thành tro bụi, cũng không thấy thanh niên khoác áo giáp bạc kia nữa
Quân bài treo cao, ta thấy không rõ sắc mặt chúng tiên, chỉ có một người áo trắng như tuyết, tiếp nhận hương trong tay ta, tế bái bài vị.
Sau đó đều không thấy gì cả.
Bên cạnh cây phong đỏ, ta nhớ nhà khóc lớn, có người cho ta đưa khăn tay, phía trên có mùi tùng hương mát lạnh. Ngay sau đó mùi thơm hóa thành hư vô, người đưa khăn kia cũng trở nên mơ hồ.
......
"Những chuyện không vui, đều quên mất đi."
Lang quân tuấn tú trước mặt nói gì đó, ta nhìn thấy khoé mắt hắn có một giọt nước mắt óng ánh lăn xuống.
Hắn thật là dễ nhìn a, so với bất cứ người nào ta dã gặp đều xinh đẹp hơn.
Nhìn hắn có vẻ đang khó chịu, lông mi đen dài ướt sũng, là chảy quá nhiều nước mắt .
Nhưng hắn còn đang nhìn ta cười, cười đến nỗi tim ta cũng thật khó chịu.
Hắn nói, "Tam thế lịch kiếp, quả thật đều là nàng."
"Ta đời này không thẹn với thiên địa, duy chỉ phụ Khanh Khanh."
"Hứa Khanh mũ phượng khăn quàng vai, cuối cùng là nuốt lời."
"Đã không còn đời sau nữa, nàng liền, quên ta thôi."
Lang quân thả tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy ta, sau đó phảng phất giống như mây khói, hóa thành hư vô.
Ta đưa tay đi bắt, chỉ thấy một luồng hơi lạnh buốt.
Mở mắt nhìn lại, ta thấy mình nằm trên mặt đất đầy tuyết.
Tuyết đã rơi rồi?
Đứng dậy, phát hiện mình dáng người nhẹ nhàng, lực lượng đại tăng, có thể so ngang với thượng tiên.
Hình như ta đã quên đi cái gì, đúng rồi, nhớ kỹ các tộc nhân đều đi biển Ô Vọng trừ ma.
Không, không phải cái này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-36.html.]
Tim bỗng nhiên thít chặtmột cảm giác ngứa ran đau đớn như kim châm toàn thân khiến ta khó thở.
Ta giống như, quên đi một người, một người rất quan trọng.
Là ai đây.
Con đường bên cạnh sông của Hồng Phong cốc phản chiếu những ánh lửa nhẹ hàng của phượng hoàng, các tộc nhân từ biển Ô Vọng bay tới, bầu trời đều ánh lên những ánh lửa đỏ rực.
Bọn họ đã trở về, đánh thắng trận, nên vui vẻ như thế, thế nhưng là vì sao lòng ta vẫn là đau quá.
Ta đành phải đèn nén tim mình xuống, chạy ra phía bờ sông.
Các tộc nhân tụ tập tại hai bên bờ sông, bọn họ chỉ còn lại mỗi nguyên thần, nhưng mà không quan trọng, có thể luân hồi chuyển thế, cũng có thể tu luyện Nguyên Thần tái tạo nhục thân.
Cha ở đây,mẹ ở đây, tất cả mọi người trở về rồi.
Gió qua, mặt sông nổi sóng, có một điểm màu đỏ càng lúc càng trôi xa, hướng về phía đàm lầy Thất Lăng mà đi, tựa hồ là một chiếc hoa đăng.
Các tộc nhân với ánh mắt tương cảm, vươn cổ hát vang, đầu tiên là cha đang hát, sau đó tất cả đều hát theo.
"An hồn khúc" , là hát cho các đồng bạn đã hy sinh .
Cho những ai chưa trở về, còn có người không thể trở về.
Nước mắt vội vàng không kịp chuẩn bị mà rơi xuống, ta không khỏi thấp giọng hoà theo, đuổi theo ngọn hoa đăng kia, cứ chạy không ngừng.
Trong đầu trí nhớ mơ hồ thoáng hiện, trăm ngàn ngọn hoa đăng ánh nến rạng rỡ, ai đó đứng bên cạnh mỉm cười.
Ta nói, "...... Ta thích ngươi."
Là ai đây.
Hắn còn không có cho ta đáp án mà.
Đuổi theo rất xa, sắp tới gần đầm lầy Thất Lăng, hoa đăng bị một đoạn gỗ nổi ngăn trở, phiêu đãng tại chỗ mực nước chỏ đến đầu gối.
Ta lội nước tới gần, ngàn vạn Hỏa Phượng lướt qua đầm lầy, chiếu rọi nơi đây, sóng nước lấp loáng, đẹp đến mức lóa mắt.
Trong mắt ta cũng chỉ có chiếc đèn hoa đăng với ngọn lửa sắp tắt kia.
Cầm lên, hoa đăng vừa vặn dập tắt.
Tại nhuỵ hoa đăng ra tìm được một tờ giấy viết thư, mở ra, phía trên, chỉ có ba chữ, "Ta cũng thế."
Ta đầu tiên là cười, nhưng lại không biết vì sao lại cười, cũng không biết vì sao mình sẽ che mặt khóc lóc đau khổ.
Có một năm vào ngày hội trung thu, nữ lang tại bờ sông lấy hết dũng khí tỏ tình.
Nàng nói, "...... Ta thích ngươi."
Hắn đạo, "Ta cũng vậy."
( HOàn chính văn, vẫn còn ngoại truyện nha mọi người)