Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:21:52
Lượt xem: 2,375
Mộc Đức Thần Quân đời trước là sư phụ của Hoài Chỉ, cùng phụ thân ta có chút giao tình, ông ấy thường thường dẫn hắn đến Hồng Phong cốc làm khách.
Ta là hài tử nhỏ nhất nhà, rất được sủng ái, nhưng khi gặp mặt hắn còn nhỉ hơn cả ta, mỗi lần cha mẹ đều gọi ta chăm sóc cho hắn.
Tiểu tử này trước mặt người lớn thì giả nhu thuận, sau lưng thì không biết bao nhiêu lần đào hố bẫy ta.
Miệng hắn còn độc địa nữa, ta nói không lại, liền đánh thẳng tay.
Về sau, trưởng bối hai nhà định ra việc hôn nhân cho chúng ta.
Hai chúng ta đều không phục, lần đầu cùng chung mối thù, muốn rời nhà trốn đi khiến những trưởng bối mù quáng ép duyên kia tức giận.
Kết quả cả hai bị đánh đến mức hai cái m.ô.n.g nở hoa.
"Ngươi ...... Ngược lại là thay đổi không ít." Hoài Chỉ thu hồi nụ cười, ta nói, "Điện hạ sắp đính hôn, ngươi về sau có tính toán gì không."
"Về nhà."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nghe hắn ngang ngạnh nói một câu xong, ta lại tiếp lời, "Ta sẽ không lại quấn lấy hắn nữa đâu, Hoài Chỉ, ngươi tin ta không, cấm thuật bên trên dây tơ hồng, không phải ta làm."
"Tin." Hắn bỗng nhiên mở miệng trả lời, lại cười, "Loại chim đần như ngươi ấy à, chỉ biết đánh nhau, sẽ không dùng mánh khoé hại người."
Bầu không khí ngột ngạt đã bị hắn hóa giải, ta cười khổ.
"Chuyện năm đó huyên náo rất lớn, miếu thờ Nguyệt Lão tại thiên cúng cũng bị lật tung hết ra, cũng tìm được người như lời ngươi nói, người cho ngươi dây tơ hồng chính là đệ tử của Nguyệt Lão, nhưng hắn vì từ chứng minh trong sạch, cam nguyện chịu nõi khổ sưu hồn."
"Kết quả ngươi cũng biết, tất cả hiềm nghi của mọi người đèu được loại bỏ, chỉ có ngươi, bởi vì tiên tổ của Hỏa Phượng từng là hộ pháp của Ma giới, cho nên ......"
Cho nên ta chuyện ta là hung thủ quả thực là ván đóng thuyền.
Hoài Chỉ không nói tiếp nữa.
Lúc trước cũng không phải không nghĩ tới để thiên quân sưu hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-11.html.]
Sưu hồn lúc có thể nhìn thấy tất cả ký ức trong quá khứ, nhưng ta không thể cam đoan thiên quân thần thông gấp trăm lần kia, có thể thừa cơ phá tan cấm chế, nhìn trộm một số bí mật của tộc ta hay không.
"Đều qua cả rồi." Nhìn một nửa số quân bài còn lại trong điện, ta cười cười, "Gần đây mới nghe nói chuyện tốt của ngươi cùng Tử Vân tiên tử, nàng là tiên tử mới phi thăng gần đây phải không?"
Thanh niên nghe vậy, ngay lập tức đỏ hết cả tai lên.
"Đang muốn nói cho ngươi việc này."
Hắn sờ sờ cằm, ngữ khí không khỏi ôn nhu, "Tử Vân là hoa lan được Hoa thần điểm hoá, tuổi tác nhỏ, chưa chừng nghe ai nói hươu nói vượn, tới tìm ngươi, đến lúc đó chớ có tổn thương nàng ấy đấy."
Ta yên lặng, vuốt ve quân bài vừa mới lấy xuống, hồng ngọc hơi lạnh, không nói rõ cảm thụ trong lòng là gì, gật đầu.
"Nàng kỳ thật rất khéo hiểu lòng người, ta cũng nói với nàng, hai chúng ta vốn không ưa lẫn nhau."
Ta lại gật đầu, cười cười.
"Tốt, ta biết cô nương gia cũng sẽ để ý, ngươi đừng ở đây quá lâu, đến lúc đó dù không có chuyện gì cũng sẽ bị người ta đồn đại đến tai nàng ấy."
Hoài Chỉ há hốc miệng, cuối cùng chỉ lưu cho ta hai chữ, "Bảo trọng."
"Ngươi cũng thế, bảo trọng."
Sau khi hắn đi, ta lại tốn không ít thời gian, mới thu thập xong.
Toàn bộ Lạc Hà cung, tựa hồ không có một đồ vật thuộc về ta.
Ta đi lang thang khắp Lạc Hà cung một lần, lại dừng bước trong hành lang tại hậu viện.
Hậu viện không lớn, có một gốc cây phong mang về từ Hồng Phong cốc trồng ở góc, còn có một chiếc đu dây.
Trên xích đu dây bò đầy dây hoa leo tím, những bông hoa nhỏ màu xàng không biết tên mọc xung quanh, có một mảnh lá phong rụng trên ghế đu.
Gió thổi qua, hoa lá rì rào lay động.
Trời chiều đang ngả dần về Tây, một hồi nữa, ta liền phải đem ký ức của ba đời, chia sẻ cho Minh Hoa.