Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em! - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:19:56
Lượt xem: 18
Hàn Đống biết Giang Mi Ảnh sẽ không xuất hiện lần nữa. Anh nhìn hai tấm danh thiếp trên tay mình, một tấm là của sếp Giang Mi Ảnh, trên một tấm khác tin số điện thoại quá mức quen thuộc. Chính là dãy số này đã làm anh phát hiện ra muốn liên quan phức tạp giữa mình và Giang Mi Ảnh.
Hàn Đống nghĩ cũng biết, mình đã bị kéo sổ đen. Không liên lạc được với Giang Mi Ảnh, anh nghĩ một lát, gọi số điện thoại trên tấm danh thiếp kia.
“Chào ông, tôi là Hàn Đống, cho hỏi ông là Giám đốc Lưu, Lưu Nhất Nam đúng không?”
Hàn Đống nghĩ, nếu anh là Giang Mi Ảnh, hẳn anh cũng sẽ tức giận như vậy, rốt cuộc anh là người không tôn trọng người ta.
Chỉ là… Thế nhưng anh có chút muốn gặp lại Giang Mi Ảnh.
Gần đây Hàn Đống xem mấy tài khoản ngân hàng đang tan băng của mình, trong lòng thầm có chút tính toán.
Đây vốn dĩ là tiền anh kiếm được, chẳng qua để trong tài khoản liên kết với công ty, nên bố Hàn mới có quyền đóng băng tài khoản của anh.
Ba năm trước lúc anh tới Phú Thành, Hàn Đống chỉ mang theo một tấm thẻ ngân hàng không bị bố Hàn biết đến, đáng thương thay bên trong chỉ có mấy chục vạn, mở quán mỳ xong chẳng còn thừa lại mấy.
Hiện tại tài chính của anh đã trở lại, anh có thể bắt đầu sự nghiệp của chính mình, cũng có tiền để mở thêm chi nhánh.
Không phải giờ cao điểm, trong quán không có mấy người, Hàn Đống đang tính toán hóa đơn, bỗng nhiên trong quán xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
“Chào anh, cho hỏi, Hàn Đống có ở đây không?” Giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên sau máy tính.
Trịnh Lâm Thiên đang dọn bánh chưng(*), nghe thấy có giọng nói thì đứng thẳng người lên, xem người tới, xong cúi đầu nhìn Hàn Đống đang ngồi: “Sư phụ?” urimicasa
Hàn Đống gật gật đầu, đứng dậy đi tới chỗ người đối diện, lễ phép trả lời: “Chào anh, tôi là Hàn Đống, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Người vừa tới là một người đàn ông trẻ rất cao, khoảng mét tám. Trông anh ấy chạc tuổi Hàn Đống, mái tóc mềm mượt, dài che kín hai tai, người có vẻ rất lịch lãm, đeo một cái kính không gọng, trên khuôn mặt anh ấy nở nụ cười chân thành, tuy ngũ quan không phải quá nổi bật, nhưng cũng rất ưa nhìn.
Anh ấy lấy một tấm danh thiếp từ túi mình ra, hai tay đưa Hàn Đống, tự giới thiệu: “Anh Hàn, chào anh, tôi là Tiêu Dẫn Chương.”
“Ừ.” Hàn Đống nhận danh thiếp, cúi đầu nhìn một cái.
Bác sĩ tâm lý? Hàn Đống nhíu mày, nghi hoặc đối chiếu chàng trai cười hiền lành trước mặt với nghề bác sĩ tâm lý này.
“Anh có tiện… Nói chuyện riêng một lát không?” Tiêu Dẫn Chương uyển chuyển dò hỏi.
Khuôn mặt bình tĩnh của Hàn Đống hơi đề phòng, giống như Tiêu Dẫn Chương đã dự đoán, anh ấy nở nụ cười thân thiện, bổ sung: “Chuyện về Mi Ảnh.”
Không có gì ngạc nhiên, anh ấy nhìn gương mặt Hàn Đống bối rối một lát, sau đó, thấy người đàn ông không tỏ cảm xúc nhướng mày.
Đây là vẻ mặt lòng hiếu kỳ đã bị khơi dậy.
Bệnh tình của người bệnh không được để lộ ra ngoài, đây là đạo đức nghề nghiệp mà một bác sĩ tâm lý phải tuân thủ.
Tiểu Dẫn Chương rất hiểu phải nắm chắc đúng chừng mực.
Quán mỳ không đủ yên tĩnh để làm không gian trò chuyện riêng, Tiêu Dẫn Chương mời Hàn Đống lên xe của mình, rất lễ phép xin lỗi trước: “Rất xin lỗi, đã quấy rầy anh buôn bán rồi.”
“Không sao, hiện tại không vội.” Hàn Đống rút mũ đầu bếp cài trên đai lưng ra, cầm trong tay.
Tiêu Dẫn Chương trông bộ dáng anh nhìn chăm chú tình cảnh ngoài cửa sổ quán, Hàn Đống rất khó xử khi ở chung với anh ấy trong một không gian nhỏ hẹp.
Anh ấy xin lỗi cười nói: “Trong xe tương đối hẹp, phiền anh rồi.”
Hàn Đống sửng sốt, liếc nhìn Tiêu Dẫn Chương, anh không nói gì, chỉ gật gật đầu. Trực giác nói cho anh biết, chàng trai này không dễ đối phó, không giống Giang Mi Ảnh và người đồng nghiệp chỉ biết quay show kia của cô.
Hàn Đống trước nay là người thẳng thắn, trung thực và nghiêm túc, gia cảnh xuất sắc từ nhỏ, yêu cầu của gia đình đối với anh càng thêm nghiêm khắc hơn các nhà bình thường khác, từ nhỏ đã phải tập nấu ăn, điều này đã dẫn tới tay nghề lão luyện của anh hiện tại.
Hàn Đống đối với nấu ăn và kinh doanh quản lý công ty cứ như cá gặp nước, nhưng lại không biết ứng phó thế nào đối với người am hiểu phân tích tâm lý người như Tiêu Dẫn Chương.
“Tôi giới thiệu một chút, tôi là Tiêu Dẫn Chương, là bác sĩ tâm lý của phòng khám tâm lý Đồ Chương, cũng là bạn của Giang Mi Ảnh.”
Tiêu Dẫn Chương tự giới thiệu xong, hai tay đưa danh thiếp.
Hàn Đống gật đầu, cảm thấy phòng khám tâm lý Đồ Chương này rất quen tai, hình như rất nổi tiếng ở Phù Thành.
Người trước mắt này, chắc là ra mặt giúp Giang Mi Ảnh. Nhưng mà tại sao lại là bác sĩ tâm lý? Hàn Đống rất khó hiểu.
Anh vươn tay: “Tôi là Hàn Đống.”
Hai người bắt tay, coi như làm quen.
“Anh có chuyện gì cần nói?” Hàn Đống hỏi thẳng vào vấn đềm anh còn phải tiếp rất nhiều khách.
Tiêu Dẫn Chương mím môi, thái độ rất tốt: “Chính là về Ảnh Tử, à, chính là chuyện về Giang Mi Ảnh. Anh và cô ấy trước kia có rắc rối.”
Hàn Đống gật đầu, trong lòng nghĩ, quả nhiên Tiêu Dẫn Chương này tới ra mặt giúp Giang Mi Ảnh. Nếu anh đã sai, vậy cũng nên xin lỗi.
“Chuyện đó, là tôi không đúng, tôi vẫn luôn muốn xin lỗi cô ấy, nhưng mà không liên lạc được với cô ấy.”
Giọng điệu Hàn Đống bình tĩnh, nhưng Tiêu Dẫn Chương nghe được sự tha thiết chân thành trong đó.
Giang Mi Ảnh luôn tới tìm Hàn Đống để xin lỗi, đưa danh thiếp làm Hàn Đống bị quấy rầy có chút không chịu nổi, nhưng Hàn Đống cũng không có quyền nặng nề trách móc Giang Mi Ảnh không tôn trọng đồ ăn, thậm chí hoài nghi sự chân thành của cô.
Tiêu Dẫn Chương biết, sự nghi ngờ này làm Giang Mi Ảnh rất tổn thương, không có ai còn tôn trọng đồ ăn hơn cô.
Tiêu Dẫn Chương gật đầu: “Chuyện xin lỗi, anh nên chính miệng nói với cô ấy. Hiện tại, chúng ta nói chuyện khác.”
Hàn Đống ngước mắt nhìn anh ấy, trong mắt mang theo tò mò.
Tiêu Dẫn Chương đã điều tra Hàn Đống, có thể nói là xuất thân gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đã có thể chịu khó, ít nói, thực dụng, là một người đáng tin cậy, đối xử với mọi người cũng rất chân thành. Xét lúc nói chuyện với nhau vừa rồi, Hàn Đống rất lịch sự, cũng cẩn thận lắng nghe người nói chuyện, là một người biết đồng cảm, thấu hiểu. uri mi casa uri mi casa
Nguyệt
Tiêu Dẫn Chương biết mình làm như này là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nhưng Giang Mi Ảnh không phải người ngoài, mà là cô gái anh ấy trân quý. Anh ấy hy vọng cô có thể khỏe mạnh, hạnh phúc.
“Tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?” Tiêu Dẫn Chương hỏi Hàn Đống.
Hàn Đống hơi nhíu mày: “Anh nói trước chuyện gì đã.”
“Có thể… Làm nấu ăn cho mình Giang Mi Ảnh được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/han-tien-sinh-anh-la-cua-em/chuong-17.html.]
Lời nhờ vả này rất kỳ cục, tuy Hàn Đống thấy rất đường đột, cũng không tiếp nhận, mà hỏi ngược lại: “Đầu bếp riêng?”
Tiêu Dẫn Chương suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không hẳn là đầu bếp riêng… Giống người trị liệu ẩm thực thì hơn.”
Hàn Đống nghi ngờ nhìn Tiêu Dẫn Chương, nghĩ nghĩ, do dự hỏi? Người trị liệu ẩm thực? Thân thể Giang Mi Ảnh không được tốt sao?”
Nếu Hàn Đống đã hỏi như vậy, Tiêu Dẫn Chương nghĩ, sau này cũng không giấu được. Hạ quyết tâm, Tiêu Dẫn Chương lấy hai tờ giấy A4 trong cặp ra.
Anh nói với Hàn Đống: “Anh muốn biết tại sao mỗi lần Giang Mi Ảnh đến quán anh gọi cơm xong lại chỉ ăn một hai miếng là bỏ không?”
Hàn Đống gật gật đầu.
Hàn Đống tò mò về Giang Mi Ảnh vô cùng, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt như vậy đối với một người.
Tiêu Dẫn Chương đưa hai tờ hiệp nghị cho Hàn Đống, giới thiệu: “Đây là hiệp nghị bảo mật. Tôi là một bác sĩ tâm lý, có rất nhiều chuyện, tôi không thể nói ra, nhưng mà… Vì Giang Mi Ảnh, tôi chỉ có thể nhờ anh. Cho nên, tôi sẽ nói cho anh một chút chuyện, nếu anh nguyện ý trợ giúp, tôi và Giang Mi Ảnh đều rất cảm ơn anh; còn nếu anh không muốn, tôi hy vọng anh có thể làm như mình chưa từng biết được.” Truyện chỉ đăng tại nhà của urimicasa, mọi trang truyện khác đều là bọn chó ăn cắp.
Yêu cầu này rất bá đạo cũng rất kỳ quái, Hàn Đống nghe được mà nhíu mày. Anh nhận lấy tờ hiệp nghị, trên giấy viết tóm tắt đơn giản rõ ràng, yêu cầu tất cả mọi chuyện trong cuộc trò chuyện riêng ngày hôm nay của hai người đều không được cho người ngoài biết đến. urimicasa.
Hàn Đống không hiểu, hỏi: “Về Giang Mi Ảnh sao?”
“Đúng.”
“Tại sao phải bảo mật?”
Tiêu Dẫn Chương cười cười: “Về… bệnh của Giang Mi Ảnh.”
Hàn Đống nghi hoặc: “Bệnh?”
Tiêu Dẫn Chương gật đầu: “Phải, bề ngoài cô ấy thoạt nhìn không có vấn đề, nhưng tôi nghĩ thân là đầu bếp, anh hẳn cũng cảm giác được Mi Ảnh không khỏe giống người bình thường nhỉ.”
Hàn Đống hơi nhíu mày, nhớ lại những điều mâu thuẫn của Giang Mi Ảnh, anh gật đầu.
Tiêu Dẫn Chương nhấp môi, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: “Thân là bác sĩ tâm lý, nên phải bảo mật vì cô ấy. Nhưng tôi nghĩ… Có thể hợp tác với anh, để bệnh tình của cô ấy tốt dần đến hoàn toàn chữa khỏi. Bởi vậy tôi mới soạn ra bản hiệp nghị bảo mật này, tôi muốn nhờ anh giúp tôi chút.”
Hàn Đống nhìn chằm chằm tờ hiệp nghị bảo mật đến xuất thần, rất lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Làm trị liệu cho mình Giang Mi Ảnh sao?”
Tiêu Dẫn Chương gật đầu, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn anh.
Đây là một người rất mạnh mẽ, Hàn Đống bội phục Tiêu Dẫn Chương tận đáy lòng. Thân là một người đàn ông, anh ấy có thể buông bỏ cái tôi để đi cầu xin một người lạ giúp đỡ bệnh nhân của mình, thật là một người bác sĩ tận tụy vì bệnh nhân của mình.
Anh uyển chuyển từ chối: “Xin lỗi, bình thường tôi mở cửa hàng cũng rất bận, khả năng không có thời gian nấu ăn riêng cho cô ấy.”
Hàn Đống không phải không nhiệt tình, mà thật sự không có thời gian. Chưa nói chuyện anh không phải người trị liệu ẩm thực, anh cũng không biết khẩu vị của Giang Mi Ảnh, muốn làm người nấu ăn riêng cho cô quá tốn thời gian.
Tiêu Dẫn Chương vội vàng giải thích: “Anh không cần lo phải mở bếp nhỏ cho cô ấy. Lúc cô tới gọi cơm, anh cố làm chút thanh đạm làm được, bất kể cô ấy có lãng phí hay không, cũng mong anh đừng trách mắng cô nặng nề. Đây không phải cái cô ấy có thể kiểm soát được.”
Yêu cầu này thế mà rất hợp lý. Chỉ là… Chính mình không thể kiểm soát được chuyện có thể ăn ít hay nhiều?
Trong lòng anh vẫn còn nghi hoặc: “Rốt cuộc cô ấy bị bệnh gì? Tại sao lại là tôi?” Đến nỗi phải tới yêu cầu anh giúp đỡ.
Đây là ý tứ đồng ý.
Tiêu Dẫn Chương không trả lời, mà dùng ánh mắt chỉ hiệp nghị bảo mật trên tay Hàn Đống.
Hàn Đống dở khóc dở cười trong lòng, suy tư một lát, anh nhận bút Tiêu Dẫn Chương đưa rồi ký tên, ký ghi họ tên mình ngay ngắn.
Nhìn nét chữ của Hàn Đống, Tiêu Dẫn Chương lần nữa khẳng định, Hàn Đống quả nhiên là người sẽ trách Giang Mi Ảnh lãng phí thức ăn. Chữ Hàn Đống rất đẹp, tuy rằng chữ nghiêng, nhưng rất tinh tế, có thể nhìn ra Hàn Đống là người làm việc rất nghiêm túc.
Tiêu Dẫn Chương rồng bay phượng múa ký tên mình, sau đó trao đổi hai tờ, hai người ký thêm lần nữa.
Có cái này bảo đảm, Tiêu Dẫn Chương mới thong thả mở miệng: “Mi Ảnh có bệnh tâm lý kén ăn.”
Trong lòng Hàn Đống “bụp” một cái, nguyên nhân này, thật đúng là bất ngờ ngoài dự đoán nhưng lại rất hợp lý.
Trong nháy mắt, tất cả mọi sự phi lý trên người Giang Mi Ảnh đều trở nên hợp lý. Nếu là vì bệnh kén ăn, cho nên, cô không ăn được, lãnh phí đồ ăn, vẻ mặt uất ức của cô cũng đã được giải thích.
Tiêu Dẫn Chương tiếp tục giảng giải: “Tính huống hiện tại của cô ấy thật ra đã tốt hơn rất nhiều, cũng rất khỏe mạnh, là có kén ăn mức nhẹ. Thời điểm nghiêm trọng nhất, cô gầy chỉ còn ba mươi cân, da bọc xương, không ăn được thứ gì. Tính cách trở nên đặc biệt hướng nội sợ người lạ, thậm chí sợ ánh sáng.” Nhắc đến quá khứ của Giang Mi Ảnh, trong giọng Tiêu Dẫn Chương tràn ngập đầy thương tiếc cùng đau lòng.
Hàn Đống gật đầu: “Hiện tại cô ấy thoạt nhìn vẫn rất sợ người lạ.”
Tiêu Dẫn Chương cười cười: “Ở chung lâu sẽ tốt thôi, chỉ là mới đầu tiếp xúc sẽ sợ người lạ.”
“Vậy tại sao là tôi?” Hàn Đống lại hỏi.
Tiêu Dẫn Chương bất đắc dĩ cười nói: “Nếu tôi nói, cô ấy chỉ nuốt trôi đồ ăn anh nấu, anh tin không?”
Hàn Đống nhíu mày, trước tiên nghe được, anh đương nhiên không tin, nhưng sau một hồi nhớ lại đủ loại biểu hiện kỳ quái của Giang Mi Ảnh. Ví như, lần nào Giang Mi Ảnh cũng hỏi có phải đồ anh nấu hay không.
Nếu là vì nguyên nhân này, như vậy tất cả đều có thể giải thích được.
“Sao lại thế?” Hàn Đống vẫn rất khó hiểu.
Tiêu Dẫn Chương cười khổ: “Tôi cũng không biết, tôi nghi ngờ có phải trong đồ ăn của anh có ma pháp gì không?”
Hàn Đống không tỏ ý gì.
“Vậy hiện tại… Cô ấy có thể ăn cái gì?” Hàn Đống hỏi.
Tiêu Dẫn Chương chỉ chỉ Hàn Đống: “Đồ anh nấu.”
“Hả?”
Tiêu Dẫn Chương giải thích: “Trước kia cô ấy chỉ ăn được chút đồ chay không dầu mỡ. Còn đồ anh làm, dường như cô ấy ít nhiều vẫn ăn được mấy miếng.
Hàn Đống gật đầu, vẫn khó tin trên thế giới có thể xảy ra loại chuyện này.
“Đây là lý do tại sao tôi muốn tìm anh giúp đỡ.” Tiêu Dẫn Chương dừng một chút, sợ Hàn Đống không đồng ý, bổ sung, “Tôi sẽ trả ơn anh.”
Hàn Đống nói: “Không cần. Là tôi nợ cô ấy.”
Bất kể là trước kia hay hiện tại.