Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-04-09 00:00:42
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cô Dương, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ tôi vậy?"

Trong căn phòng, Sở Quân rót trà đưa sang, Dương Lệ cẩn thận nhận lấy khẽ gật đầu cảm ơn.

"Trà của Sở gia, dù tìm khắp Thương Minh cũng khó tìm thấy loại trà nào ngon hơn"

Dương Lệ cầm chén trà đưa lên thưởng thức, hương thơm và vị trà hơi đắng, để vài giây lại có chút ngọt tạo lên cảm giác vô cùng khó miêu tả, giống như ăn một món bình dân được chế biến thượng hạng vậy.

"Đến Thương Minh đã lâu mà nay mới tới gặp Sở gia chủ, đi vội vàng chưa kịp chuẩn bị quà, mong ngài đừng trách"

"Haha cô Dương đến thăm đã là món quà to lớn rồi, sao có thể trách được chứ"

Hai bên nhìn nhau cùng lúc cười vô cùng ăn ý, không khí trò chuyện cũng rất vui vẻ, cả Dương Lệ và Sở Quân đều thích uống trà lên chủ đề này nói mãi không chán, nếu người ngoài nhìn chắc chắn sẽ cho rằng hai người là bạn lâu năm, tri kỷ với nhau.

Hắc đứng phía sau cũng chen mồm vào vài câu, hắn âm thầm nhìn ngó xung quanh, bên cạnh Sở Quân chỉ có một nữ thư ký, ngoài ra không còn một vệ sĩ nào hết.

Đối với người đứng đầu Sở gia, điều này thật sự lạ lùng, đáng lẽ Sở Quân phải được hàng chục vệ sĩ đi theo bảo vệ, luôn sát bên người không rời để đề phòng nguy hiểm mới phải.

Nhưng hắn gặp Dương Lệ chỉ có một nữ thư ký đi theo, Hắc khó hiểu, chả lẽ tên này không sợ hắn ra tay g.i.ế.c người ở đây sao.

Điều Hắc khó hiểu cũng là Dương Lệ khó hiểu, nhưng cô ẩn giấu rất tốt, ngoài mặt vẫn vui vẻ cười đùa bàn về các loại trà với Sở Quân.

"Cô Dương đúng là tuổi trẻ tài cao, nhưng việc bắt con trai của tôi, ngoài mặt nhìn như cô nghe theo Lam Vân, nhưng theo tôi thấy, cả Sở gia và Lam Vân đều bị cô tính kế"

Sở Quân rót tràn ly trà chậm rãi nói, mỗi câu mỗi từ đều ẩn giấu đủ loại cảm xúc, mà nhiều nhất trong số đó là sự tức giận.

Dương Lệ hơi bất ngờ, sau vài giây liền khẽ cười nhạt nói: "Sở gia chủ, ngài nói tôi tính kế Sở gia, vậy theo ngài tôi đến đây để làm gì?"

"Giết Sở Quân! Đúng không?"

Sở Quân đáp lời, chén trà nóng bỏng được đưa đến trước mặt Dương Lệ

"Ngoài kia đồn đại Sở gia chủ giỏi đoán ý người, tôi không tin, nhưng xem ra họ đồn đúng rồi" Dương Lệ nhìn thẳng vào mắt Sở Quân, đối với con người này cô chưa thể hiểu được.

Sở Quân, gia chủ hiện tại của Sở gia, kế nhiệm từ mười năm trước, là người góp công lớn nhất phát triển Sở gia từ một trong những băng nhóm mạnh nhất Thương Minh trở thành một trong năm thế lực đứng đầu, kiểm soát thành phố này.

Nắm trong tay một phần năm thành phố, chiếm giữ khu trung tâm với ngành khách sạn và dịch vụ hàng đầu. Sở Quân dù không giỏi chiến đấu, nhưng trên thương trường hắn chính là chiến binh giỏi nhất.

"Nếu ngài đã biết, vậy chúng ta cùng đánh cờ nhỉ, nếu ngài thắng thì tôi sẽ không g.i.ế.c ngài"

"Được, dạo này ta học đánh cờ vua, chúng ta đánh một ván đi"

Nữ thư ký mang ra một bàn cờ vua, với tinh thần thiện chí lên Dương Lệ nhường Sở Quân cầm quân trắng, và nước đầu tiên hắn đã đưa tốt lên chiếm vị trí trung tâm.

Dương Lệ lập tức đưa tốt lên muốn chiếm lại, Hắc ở ngoài khẽ nói: "Sở Hùng và Lam Vân đã giao chiến ở khách sạn Lotteria, hiện tại bên phía Thiên Vân hội sắp chống đỡ không nổi rồi"

Sở Quân không gấp gáp, cầm quân mã đặt xuống, bảo vệ quân tốt ở trung tâm.

"Mười ba chiếc xe của Sở gia đưa theo ba ngàn quân đã đi chặn quân tiếp viện của Thiên Vân hội rồi ạ" Nữ thư ký nhẹ giọng nói.

Dương Lệ tiếp tục lên tốt tạo thành hình tam giác, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vị trí trung tâm.

"Ba trăm người của ta đã xuất động, các vị trí toà nhà xung quanh khu vực đó đã bị kiểm soát" Hắc lên tiếng.

Sở Quân khẽ cười, hắn đưa thêm một quân mã lên, ý rõ ràng chỉ cần Dương Lệ tấn công thì hắn sẽ đánh theo.

"Một ngàn quân Sở gia đã kiểm soát các tuyến đường rồi ạ" Nữ thư ký báo cáo.

Dương Lệ nhìn bàn cờ, không chút do dự liền tấn công, sau khi ăn con tốt của Sở Quân chiếm lấy trung tâm thì hắn cũng đưa mã ăn lại.

"Thiên Vân hội đã đưa tiếp viện vào, Sở Hùng đánh trọng thương Lam Vân"

Đây là lời của Hắc, lúc này Dương Lệ không đưa tốt lên đuổi mã của Sở Quân, mà cô đã đưa mã của mình lên.

...

"Giết!"

Thiên Vân hội đột phá vòng vây, đưa thêm hai trăm quân tiếp viện đến giúp ba trăm quân ở đây giảm bớt áp lực. Lam Vân thấy vậy thì yên tâm, toàn lực chiến Sở Hùng

Lão già gần đất xa trời này lợi hại hơn hắn nghĩ, không hiểu có chơi thuốc không mà tốc độ và sức mạnh lại khiến một tiên nhân như hắn chật vật. Mỗi lần lão ra tay đều khủng bố đến đáng sợ, đánh cho hắn tối tăm mặt mày.

Nếu không nhờ khả năng hồi phục thì Lam Vân tin mình đã thua ngay từ đầu rồi. Nhưng thân là người đứng đầu Thiên Vân hội, hắn cũng không ăn chay mà bị đánh đến không chút phản kháng.

"Lão già, hết hơi rồi hả?"

Lam Vân cười cười, Sở Hùng đối diện thở gấp, lão đánh nhau từ nãy đến giờ đã có chút mệt, dù sao tuổi già đã khiến cơ thể không còn được bền bỉ như xưa. Lão cũng nhận không ít vết thương, trong đó một đường c.h.é.m dài trên n.g.ự.c là doạ người nhất.

"Nhãi con, muốn ta hết hơi à, còn lâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-17.html.]

Sở Hùng cười lớn lần nữa lao lên, Lam Vân hừ lạnh, hắn lựa chọn tránh lé vì chỉ cần đợi Sở Hùng kiệt sức là chiến thắng.

"Nhãi con, sợ rồi à, không ngờ hội chủ Thiên Vân hội lại tham sống sợ chết, quả là nhục nhã mà"

Sở Hùng lớn giọng nói, lão ra lệnh cho thủ hạ tấn công Lam Vân, còn bản thân đổi hướng mục tiêu nhắm tới quân của Thiên Vân hội.

Thấy cảnh này Lam Vân muốn chửi ầm lên, đúng là lão cáo già mà. Chỉ cần hắn không ứng chiến thì Sở Hùng nhất định ra tay với những người khác, mà Thiên Vân hội chỉ có năm trăm người, chống lại mấy ngàn quân Sở gia đã chật vật lắm rồi chứ nói gì thêm một lão quái vật tham gia vào.

"Sở Hùng, đối thủ của lão là ta!"

"Nhãi con, có dám chiến đấu trực diện?"

"Tới đây"

Ầm

Sở Hùng đón lấy thanh đại đao mà thủ hạ ném cho, lần nữa lao lên quyết sinh tử với Lam Vân, có vũ khí trong tay lão như hổ mọc thêm cánh khiến Thiên Vân hội chủ chống đỡ trong khó khăn.

Mà tất cả cảnh này đều được Thanh Tiên đứng trên mái nhà gần đó ghi lại, hình ảnh được gửi về cho Dương Lệ quát sát.

"Đội trưởng, chúng ta cứ chờ ở đây thôi sao?"  Một người hỏi Thanh Tiên

Lần này Địa Phủ xuất động ba trăm người, tiến hành bao vây tất cả ngả đường dẫn đến chiến trường này, khi nãy chính bọn họ cùng Sở gia ngăn cản viện quân của Lam Vân.

Chỉ là Dương Lệ lại lệnh cho họ rút lui, để đoàn xe của Thiên Vân hội đi vào tham chiến, còn bốn trăm người thì đứng quan chiến đợi lệnh. Điều này khiến vài người khó hiểu

"Lệnh của đại tỷ thì chúng ta cứ làm theo, thắc mắc nhiều làm gì, chị ấy nhất định có tính toán riêng không cần lo lắng" Thanh Tiên đáp lời

Có bài học của Bạch lần trước, không ai dám tự ý hành động trái với mệnh lệnh của Dương Lệ. Bọn họ chỉ là quỷ hồn trung cấp và hạ cấp, bị roi quất hồn đánh thì chỉ có cái chết.

"Đội trưởng nhìn kìa, Sở gia lại đưa người tới nữa!"

Thanh Tiên nhìn sang, quả thực là đoàn xe của Sở gia, hắn âm thầm kinh hãi khi thực lực của gia tộc này quá khủng bố đi.

Tham chiến ở đây đã ba ngàn quân, chặn tiếp viện thêm ba ngàn quân, đi kiểm soát các tuyến đường một ngàn quân. Bây giờ thêm khoảng hai mươi chiếc xe, mỗi chiếc khoảng năm mươi người nữa là một ngàn quân.

Đã tám ngàn quân tham chiến, Sở gia chỉ là một trong năm gia tộc đứng đầu Thương Minh, bàn về sức chiến đấu chỉ đứng thứ ba. Vậy hai gia tộc còn lại sẽ mạnh như thế nào.

"Sở gia đã dốc toàn lực lượng rồi sao?" Thanh Ân hỏi

Thanh Tiên lắc đầu nói: "không thể, nhất định Sở gia vẫn còn quân để bảo vệ các địa điểm trọng yếu, nhưng nhất định cuộc chiến này họ không thua nổi, một khi thua sẽ đối mặt nguy cơ sụp đổ"

Điều này là chắc chắn, mặc kệ Sở gia tồn tại bao lâu, một khi thua trận này, thiệt hại hàng ngàn quân và Sở Hùng hi sinh thì sẽ đối mặt với nguy cơ sụp đổ.

"Thanh Tiên, Thanh Ân, đại tỷ truyền tin báo nhiệm vụ"

Lúc này A Thiên đi tới trầm giọng nói, lần này xuất chiến chỉ có hắn là thuộc mười hai quỷ hồn đầu tiên, làm nhiệm vụ báo tin.

"Đại tỷ nói, ngăn chặn đoàn quân của Sở gia, tùy ý g.i.ế.c chóc!"

Nghe được mệnh lệnh mà Thanh Tiên và Thanh Ân liền hưng phấn, tùy ý g.i.ế.c chóc, đại tỷ đã ra lệnh thì họ không cần phải lo lệnh cấm g.i.ế.c người bừa bãi nữa rồi.

"A Thiên, vậy còn chúng tôi?"

Thanh Ly và Thanh Huỳnh hỏi, A Thiên lắc đầu, nhiệm vụ Dương Lệ giao chỉ cần hai đội đi là được không cần nhiều như vậy.

"Ở yên đợi lệnh đi, còn ai nhận được nhiệm vụ thì mau hành động"

"Rõ!"

Thanh Tiên và Thanh Ân lập tức dẫn quân đi, chỉ vài phút sau tiếng nổ rung trời đã vang lên, cách gần đó khói lửa bốc lên, tiếng la hét và hô g.i.ế.c vang trời.

Ở chiến trường trung tâm, Lam Vân thở gấp, hắn nhìn xuống Sở Hùng đang nằm dưới đất mà nhếch mép cười lạnh.

"Cuối cùng ông vẫn không chiến thắng tuổi già"

Sở Hùng khoé miệng trào máu, cười lớn, lão đúng là không thể chiến thắng tuổi già, chiến đấu lâu như vậy cuối cùng lại bại vì một cơn đau tim bất ngờ mà gục xuống.

"Ông đã khiến ta ra như này, c.h.ế.t cũng đáng tự hào"

Lam Vân khẽ nói, lần này hắn thật sự bị trọng thương, một tay bị gãy nát, hai chân cũng bị đá cho vỡ xương đầu gối, cơ quan nội tạng bị chấn động chảy m.á.u trong, nguy hiểm nhất là vết m.á.u trên cổ, chỉ chút nữa thôi Sở Hùng đã c.h.é.m bay đầu hắn.

"Tạm biệt, lão già!"

Lam Vân giơ kiếm lên c.h.é.m xuống, nhưng ngay khi mũi kiếm sắp đ.â.m xuống n.g.ự.c Sở Hùng đã đột ngột dừng lại.

"Chiếu vua!"

Mn đọc thấy hay cho tác giả xin ít donate để có động lực viết tiếp nha

Loading...