HẮC LỘ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-01 14:30:08
Lượt xem: 358
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
34
Rừng đêm bỗng chốc rực sáng bởi ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ từ mọi hướng.
Văn Thanh Sơn và toàn bộ đường dây bị tóm gọn.
Hắn hoàn toàn không ngờ ,
Cái gọi là “liên lạc tuyến trong” chỉ là cái bẫy dẫn hắn ra khỏi hang ổ.
Vụ của Văn Dã cũng là một phần kế hoạch,
Tôi cố tình khiến hắn bại lộ, tạo cơ hội cho tuyến trong đưa bằng chứng ra ngoài.
Văn Thanh Sơn đánh hơi thấy nguy hiểm, bỏ trốn.
Và từ lúc đó, tôi bị giám sát chặt hơn.
Chúng tôi buộc phải thay đổi kế hoạch, dựng nên một vở kịch trước mắt hắn.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Cả việc tôi nhận được “tin tốt – tin xấu” hay nhiệm vụ gặp tuyến trong đều nằm trong sắp đặt.
Ngay cả việc Kim Mậu phản bội... cũng là giả.
Chúng tôi khiến Văn Thanh Sơn tin rằng mọi thứ nằm trong lòng bàn tay hắn.
Thực ra — thông tin thực sự được cất giấu trong mảnh gỗ mà Văn Ứng Giác đeo lên cổ tôi.
Không ai để ý — kể cả chính tôi.
Chỉ đến khi anh ấy vẽ nhanh lên vai tôi ký hiệu liên lạc bí mật —
Tôi mới kinh hoàng nhận ra.
Văn Ứng Giác… chính là tuyến trong.
Hơn nữa còn có hai người.
Một là Giang Anh — đã hy sinh.
Người thứ hai… chính là Văn Ứng Giác.
36
[Phiên ngoại: Biên Từ]
Anh từng nghĩ việc mình đội lốt Văn Ứng Giác đã là quá điên rồ rồi.
Nào ngờ, còn có một người thứ hai... cũng điên rồ không kém.
Lại có một cảnh sát nằm vùng mới trà trộn vào nhà họ Văn.
Và dường như … anh biết đó là ai.
Văn Thanh Sơn bắt đầu nghi ngờ thân phận “Biên Từ” mới này.
Hắn lập tức sắp đặt một cuộc tra khảo dã man.
Lúc đó, ai cũng căng thẳng.
Anh sợ người đồng đội đang bị tra tấn sẽ lỡ lời.
Cũng sợ bản thân để lộ sơ hở.
Dù sao thì … cả hai người bọn họ, đều là kẻ mạo danh.
Khi Văn Thanh Sơn ra lệnh cho anh đưa ra “câu hỏi cuối cùng”, tim anh suýt nghẹn nơi cổ họng.
Chi tiết “Giang Anh từng dùng tên giả là Chu Dũng” chính là tin tình báo anh đã bí mật gửi ra ngoài.
May mắn thay, cô ấy đã trả lời đúng.
Văn Ứng Giác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Văn Thanh Sơn tạm thời buông lỏng cảnh giác.
Còn anh — cũng nhân cơ hội đó, xin được đưa “Biên Từ giả” về dưới trướng mình.
Đó cũng là mệnh lệnh từ cấp trên.
Thân phận thật của Biên Từ quá đặc biệt, không thể tùy tiện lộ diện.
Nhưng anh phải tìm cách để người đồng đội đó ở gần anh hơn.
…………..
Về phần thân phận thật sự của “người đóng thế” kia —
Văn Ứng Giác nhận ra khi nhìn thấy cách cô ấy hút thuốc.
Chính là bạn thân nhất, người đồng hành thân thiết nhất thời trung học của anh — Tạ Thời Hoa.
Năm ấy, họ như hình với bóng.
Tạ Thời Hoa cứ nghĩ, mối quan hệ của họ bắt đầu từ lần cùng nhau trốn học hút thuốc trên sân thượng.
Nhưng không — còn sớm hơn thế.
Lúc ấy, họ còn chưa học cùng lớp.
Văn Ứng Giác - tên thật là Hà Minh- là học sinh mới chuyển đến, bị đám học sinh khóa trên chặn đánh trong hẻm.
Chính Tạ Thời Hoa đã cầm viên gạch lao đến cứu anh.
Hai người dìu nhau bước ra khỏi con hẻm, đúng lúc đèn đường bật sáng.
Tạ Thời Hoa cười toe toét, vừa thở vừa nói:
“Bố mẹ tôi bảo phải làm việc tốt, giúp đỡ người yếu thế.
“Mà cậu không yếu đâu, cậu cũng đánh ác phết.
“Nhưng dù sao tôi vừa làm việc tốt, đúng không?”
Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, nụ cười rạng rỡ ấy —
Đã khắc sâu trong tim Hà Minh
37
[Phiên ngoại]
Văn Thanh Sơn là một tên bệnh hoạn đúng nghĩa.
Đây là lần thứ ba, hắn mượn rượu để đòi Văn Ứng Giác"nhường người".
Mà đối tượng... chính là Biên Từ
Văn Ứng Giác cứng mặt từ chối.
Văn Thanh Sơn lập tức cười đầy ẩn ý:
“Sao? Thích nó rồi à?”
Văn Ứng Giác biết — với loại người như hắn, càng không có được, càng điên cuồng muốn chiếm đoạt.
Trong lúc còn đang nghĩ cách ứng phó, Văn Thanh Sơn bỗng lại nói:
“Thôi được. Nếu mày thật sự thích, vậy nhường cho mày đó.”
Văn Ứng Giác nghe xong, suy nghĩ mãi — đoán tới đoán lui không hiểu ẩn ý là gì.
Nhưng — đây rõ ràng là một cơ hội.
Anh vẫn luôn muốn đẩy Biên Từ lên vị trí cao hơn, nhanh hơn.
Nếu đi đường bình thường, sẽ mất rất nhiều thời gian.
Mà con đường “ngủ với cấp trên”... lại vừa nhanh, vừa hợp lý.
Ban đầu, Văn Ứng Giác chỉ định diễn trò.
Nhưng sự việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Khi hàng lậu của nhà họ Văn cập cảng —
Văn Ứng Giác tự biên tự diễn một màn kịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hac-lo/chuong-8.html.]
Mục đích là giữ chân Văn Dã ở lại nội địa để dễ bề thanh toán sau này.
Cả chuyện mất trí nhớ… cũng là anh giả vờ.
Bởi trong “căn cứ an toàn” kia có hệ thống giám sát truyền trực tiếp đến phòng riêng của Văn Thanh Sơn.
Muốn lừa hắn, thì phải diễn cho thật.
Vì thời gian gấp gáp, Văn Thanh Sơn không thể đích thân đến kiểm tra.
Cuối cùng, chỉ đành để Văn Dã tiếp nhận lô hàng thay.
Thời gian đó, Văn Ứng Giác chỉ cần “diễn” đủ để qua mắt Văn Thanh Sơn là được.
Chỉ có điều…
Anh không ngờ… Biên Từ - Tạ Thời Hoa- lại “diễn thật”.
…
38
[Phiên ngoại]
Văn Ứng Giác tự nhận — tư tưởng mình có vấn đề.
Mới dẫn đến chuyện phát triển ngoài kiểm soát.
Thế nhưng, trong những khoảnh khắc kín đáo ấy …
Lại có một phần không thể diễn tả thành lời… hạnh phúc nhỏ nhoi.
Thứ tình cảm chưa từng được thổ lộ ấy, đã lặng lẽ đọng lại trong anh quá lâu.
Cho đến khi Biên Từ… khóc trong lòng anh.
Tất cả những vui sướng kín đáo ấy…
Lập tức hóa thành đắng chát.
Biên Từ không biết gì cả.
Không biết anh là ai.
Không biết những cảm xúc không thể gọi tên ấy.
Không biết...
Ngay cả Văn Ứng Giác cũng không dám nghĩ tới, nếu một ngày sự thật phơi bày —
Anh và Biên Từ… rồi sẽ thế nào.
39
[Kết thúc]
Mọi chuyện kết thúc.
Tôi, Hà Minh và vài người khác được sắp xếp đi tư vấn tâm lý.
Tôi thì ổn — vài lần là xong.
Nhưng Hà Minh thì khác.
Anh ấy cứ né tránh tôi.
Tôi phải mất bao công mới tóm được anh trên sân thượng.
Chúng tôi — lần đầu tiên sau nhiều năm — lại cùng nhau hút thuốc như xưa.
Anh ấy im lặng. Không dám nhìn tôi.
Tôi hỏi:
“Anh này… không có gì muốn nói với em sao?”
Tôi đưa tay nâng mặt anh lên, bắt anh nhìn vào mắt tôi.
Anh giãy nhẹ, nhưng tôi không buông.
Cuối cùng, anh thở dài, chịu mở lời.
Anh kể tất cả — về những chuyện đã làm trong nhà họ Văn.
Về những ý nghĩ đã giấu kín.
Phần lớn thời gian anh dành để xin lỗi.
Vì những việc đã gây ra cho tôi.
Vì cả những thứ trong lòng… mà anh chưa từng dám nói.
Tôi nhìn anh — cẩn trọng, dè dặt, đầy hối hận.
Tôi thấy đau.
Người đó từng là mặt trời của thời niên thiếu của tôi.
Chúng tôi... không nên trở thành như bây giờ.
Tôi ngắt lời anh.
Nắm tay anh, nói rõ ràng:
“Em không trách anh.”
Tay anh khẽ run lên.
Anh lại lúng túng hỏi:
“Sau này… em nghĩ chúng ta… sẽ là gì?”
Tôi bỗng nhớ đến sinh nhật 18 tuổi của mình.
Hôm đó, anh đưa tôi đi ăn lớn.
Trên đường về, trời mưa to.
Cả hai cùng chui chung một chiếc áo khoác, chạy vội vào trường.
Vào đến nơi, anh nhìn tôi, vừa thở vừa cười:
“Tạ Thời Hoa… sau này chúng ta sẽ là gì?”
“Sẽ cứ thế này… cùng núp một cái áo che mưa sao?”
Khi đó tôi ngẩn người, rồi đáp:
“Tất nhiên. Chúng ta sẽ mãi là bạn bè thân thiết.”
Nhưng tôi đã nói dối.
Tôi không muốn chỉ làm bạn bè với anh.
Và hôm nay, tôi muốn nói thật điều đó.
Tôi ôm lấy anh.
Nói:
“Quá khứ… là bất đắc dĩ.
“Nhưng vì là anh… nên em không thấy đau nữa.
“Em không trách anh. Em cũng yêu anh.”
Chưa kịp dứt lời…
Anh đã vòng tay siết chặt tôi.
Khoảnh khắc ấy…
Tôi biết, mặt trời của tôi — đã quay về.
(Hoàn)