HẮC LỘ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-01 14:29:21
Lượt xem: 277
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26
Chúng đưa tôi đến trại chó.
Bên trong toàn là giống chó dữ bị bỏ đói lâu ngày.
Lúc này tôi mới nhận ra, Văn Ứng Giác không nói đùa.
Người bị ném vào chuồng, rách nát như chiếc bánh mì vụn trong chớp mắt.
Tôi bị ép phải chứng kiến toàn bộ.
Văn Thanh Sơn ngồi xem phản ứng của tôi, như thưởng thức một màn kịch.
Cuối cùng, tôi quỳ gục xuống, nôn không ngớt.
Mùi m/áu tràn lên tận óc.
Trong tiếng ù tai như sấm, tôi nghe ông ta nói:
“Chống lại tao… kết cục là thế.”
Khốn nạn thật.
Lúc rời đi, tôi còn quỳ rạp đó, không đứng nổi.
Cho đến khi mưa như trút nước ập xuống —
Tôi mới dám để nước mắt hòa vào cơn mưa.
27
Tôi phát sốt.
Nằm trên giường như chó chết, mộng mị không ngừng.
Trong mơ, tôi quay về thời cấp hai.
Khi ấy, ba mẹ ch/ết, tôi được gửi về nhà cậu.
Tôi nổi loạn, hút thuốc, bỏ học.
Hôm ấy tôi lại trốn học vì bị giáo viên chạm vào nỗi đau.
Tôi trèo lên sân thượng, hút thuốc, nghĩ ngợi lung tung.
Nghĩ… nếu giờ nhảy xuống, bao lâu mới có người phát hiện?
Tôi cười nhạt, rồi giật mình
Lớp trưởng đứng sau lưng tôi từ bao giờ.
Cậu ta không nói, chỉ ngồi xuống cạnh tôi, móc ra một bao thuốc khác.
Đưa tôi một điếu.
Hút cùng tôi.
Từ hôm đó, cậu ta trở thành người duy nhất tôi không bài xích.
Chúng tôi ngồi hút thuốc trên sân thượng, ngắm hoàng hôn, cùng nhau về nhà ăn tối.
Tôi dần thay đổi.
Vì cậu ta.
………..
Sau đó là lần thứ hai — cậu ta cứu tôi khỏi cái chết.
Tôi sốt cao hơn 39 độ, cậu ta dắt tôi chạy khỏi đám người truy đuổi trong một con hẻm tối.
Tôi lờ mờ nhận ra cảnh tượng ấy không chỉ là mơ.
Tôi từng được huấn luyện nhận thức trong mơ.
Nhưng trong giấc mơ đó, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn
Nhìn thấy cậu ta … đánh ngất tôi, nhét tôi vào thùng rác.
Rồi quay lưng bỏ chạy, dẫn dụ kẻ truy sát…
Và …ch/ết bởi một nhát d.a.o vào ngực.
……………
Tôi hoảng hồn tỉnh dậy, thấy Văn Ứng Giác ngồi bên giường.
Anh chăm sóc tôi, nhẹ nhàng đến kỳ lạ.
Như một bữa ăn cuối trước giờ xử tử.
Hôm tôi khỏi hẳn, anh tặng tôi một tấm bùa bình an bằng gỗ.
“Tặng em đấy. Mong em luôn bình an.”
Tôi nhìn vào gương —
Trong đó, hai người chúng tôi đứng cạnh nhau.
Anh hỏi tôi có thích không.
Tôi nói, “Anh tặng gì em cũng thích.”
Ngay sau đó, tôi nhận được hai tin:
Một — một tay trong đã có được bằng chứng mấu chốt.
Hai — Văn Thanh Sơn… đã trốn thoát.
Nhiệm vụ mới được giao: tôi phải liên hệ với tay trong, lấy chứng cứ.
Chỉ có tôi mới biết danh tính người đó, để đề phòng rò rỉ.
Nhưng khi còn một ngày nữa là đến hẹn —
Văn Thanh Sơn đột ngột… quay lại.
Tôi bị bắt, bị lục soát, bị tiêm thuốc.
Đưa đến căn cứ bí mật.
Ở đó, tôi gặp một người quen,
Tuyến trên của tôi - Kim Mậu.
“Bất ngờ không, cảnh sát Tạ?”
Tôi bị ép quỳ, s.ú.n.g dí vào đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hac-lo/chuong-7.html.]
Văn Thanh Sơn cười như thể xem kịch.
Kim Mậu … đã bán đứng tôi
Tên tôi — tuổi tôi — thân phận tôi,...
Tất cả đều bị bại lộ.
Tôi không diễn nữa, mắng luôn cả tổ tiên hắn.
Hắn chỉ cười.
Rồi lấy điện thoại, bật một đoạn video.
Trong video, một người đàn ông trung niên bước đi trên phố.
“Mày nhận ra không? Tao có cả trăm cách để khiến ông ta biến mất.”
“Muốn tận mắt xem không, Tạ cảnh quan?”
…
Tôi cứng người.
Bởi vì …
Người trong video là người thân duy nhất của tôi còn sống - là cậu tôi.
32
Văn Thanh Sơn vẫn bắt tôi tiếp tục đến điểm hẹn gặp tuyến trong.
Hắn muốn dùng tôi làm mồi nhử — câu ra người ấy.
Theo tin Kim Mậu đánh cắp được từ bên trong, tuyến trong này có mức bảo mật cực cao, đến cả cô ta cũng không thể giải mã thân phận.
Nhưng người đó đã ở cạnh Văn Thanh Sơn rất lâu.
Đủ sâu để lấy được bằng chứng then chốt.
Văn Thanh Sơn nghiến răng căm hận, thề phải đích thân lôi người đó ra ánh sáng.
33
Điểm hẹn là một kho hàng bỏ hoang.
Văn Thanh Sơn đã cho người thăm dò trước.
Một tiếng trước giờ hẹn, hắn dẫn người đến khu rừng gần kho.
Trời đã tối, khu rừng phủ bóng âm u.
Đội xe của Văn Thanh Sơn ẩn mình trong bóng tối.
Thời gian dần trôi …
Còn 30 phút, tôi bị đưa xuống xe.
Văn Thanh Sơn ra hiệu cởi còng tay chân.
Hắn khoác vai tôi, ghé tai thì thầm:
“Nhắc em một câu, Tạ cảnh quan.
“Đừng có giở trò.
“Không thì, anh rất sẵn lòng tiễn em... nổ tung giữa đường.”
Hắn giơ bộ điều khiển trước mắt tôi.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Cảnh cáo tôi — chỉ cần một nút, tôi sẽ t,an x,ác.
Trên người tôi lúc này gắn đầy thiết bị nghe lén và thuốc nổ.
Tôi nuốt khan.
Răng nghiến chặt.
Cảnh vật lại rơi vào tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng gió xào xạc giữa rừng cây.
Tôi bắt đầu đếm nhẩm.
1 phút.
2 phút.
5 phút.
...
10 phút.
Còn 20 phút cuối.
Tôi nhìn về phía kho hàng …
Cửa có một ngọn đèn nhấp nháy lập lòe, điểm sáng duy nhất giữa bóng tối.
Văn Thanh Sơn chỉ tay ra hiệu tôi tiến về phía đó.
Tôi gật đầu, bước đi.
Đường đất lầy lội đầy cỏ dại, mỗi bước đi như trượt chân.
Chỉ đi được vài bước — tôi giả vờ trượt chân ngã nhào xuống đất.
Tiếng kêu “Á!” khiến ánh mắt của tất cả bọn chúng đổ dồn về phía tôi.
Và ngay khoảnh khắc đó,
Biến cố ập đến!
“Không được nhúc nhích!
“Cảnh sát đây!”
Một người từ phía sau kẹp cổ Văn Thanh Sơn, nòng s.ú.n.g dí sát thái dương.
Ba tay s.ú.n.g áp sát, khống chế hoàn toàn.
Bên trái là Kim Mậu.
Bên phải là một cảnh sát nằm vùng.
Còn kẻ kẹp cổ từ phía sau ... là Văn Ứng Giác.