HẮC LỘ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-06-01 14:28:28
Lượt xem: 266
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
20
Thú thật, tôi đã lén chuẩn bị tâm lý suốt một thời gian dài.
Thậm chí còn nghĩ sẵn... nếu Văn Ứng Giác thật sự muốn ép buộc, tôi phải làm sao.
Nhưng không.
Anh chẳng làm gì cả.
Chuyện đến lại là một lô hàng của nhà họ Văn sắp cập cảng.
Lô hàng này liên quan đến nhiều mảng làm ăn trọng yếu trong nước của Văn Thanh Sơn.
Nó cũng cực kỳ quan trọng với kế hoạch của chúng tôi.
Vì người tiếp quản lô hàng... phải ở lại trong nước ít nhất một năm.
Nhiệm vụ của tôi lúc đó là: nghe ngóng, chờ thời cơ.
Ban đầu, Văn Thanh Sơn chỉ định giao việc này cho Văn Ứng Giác.
Nhưng Văn Dã cũng muốn chen chân.
Điều bất ngờ là: Văn Ứng Giác lại chủ động nhường lô hàng.
Tôi đoán... hoặc là anh ta giăng bẫy sẵn, đợi ngày “vả mặt” em trai.
Hoặc là cố tình để Văn Dã thế thân, để ông già kia không dễ gì lôi anh ra làm dê tế thần.
Dù sao, vẫn còn một khả năng khác — nhưng quá điên rồ, nên tôi lúc ấy chưa dám nghĩ sâu.
Kế hoạch của Văn Ứng Giác là — để tôi “giả phản bội”.
Để tôi tiếp xúc với phe đối địch, cố tình để Văn Dã phát hiện.
Văn Dã, rốt cuộc vẫn không đấu lại được anh trai mình.
Mọi việc sau đó diễn ra đúng như anh dự tính.
Chỉ trừ một chuyện ngoài kế hoạch …
Anh ta bị mất trí nhớ.
21
Sau khi mất trí, Văn Ứng Giác hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và anh.
Nhưng đó lại là... một canh bạc trời cho.
Tôi không có thời gian để mãi làm một đứa chạy vặt.
Khi anh vòng tay ôm tôi từ phía sau,
Tôi đã hạ quyết tâm.
Tôi lợi dụng sự hiểu lầm đó.
Tôi khiến mọi thứ... xảy ra.
Và từ quyết định đó trở đi,
Tôi tỉnh táo nhìn chính mình mục ruỗng từng chút một.
Từng ngày.
Từng đêm.
Rữa nát.
Nhưng tôi có thể làm gì khác đây?
Tôi đã không còn đường lùi.
22
Trời ngoài cửa sổ đã dần ửng sáng.
Văn Ứng Giác ngậm điếu thuốc, dựa lưng vào ghế sofa cạnh cửa sổ.
Phía trên anh trần trụi, cơ thể rắn rỏi phủ kín hình xăm.
Từ n.g.ự.c kéo dài đến tận thắt lưng.
Dưới lớp hình xăm ấy là từng vết sẹo cũ đan chéo nhau.
Tôi đưa tay chạm vào phần đuôi của hình xăm, vuốt dọc từng chút một —
Cho đến khi bàn tay đặt lên n.g.ự.c trái anh.
Phần da thịt nơi đó phẳng phiu, không một vết tích.
Và rồi… tay tôi bị anh nắm lấy.
Tôi muốn nhìn vào mắt anh, nhưng anh lại phả một hơi khói mờ.
Khuôn mặt anh khuất sau làn khói xám nhạt, không nhìn rõ.
Tôi thấp giọng hỏi:
“Anh à, rốt cuộc… chúng ta là quan hệ gì?”
Anh vẫn hút thuốc, im lặng.
Nhưng ánh mắt luôn hướng về phía tôi.
Như thể, xuyên qua lớp khói, đang lặng lẽ nhìn tôi chăm chú.
Khoảnh khắc ấy, tôi gần như ảo giác …
Người trước mặt này… là một cố nhân xa xăm.
Cuối cùng, anh trả lời.
“Là loại quan hệ… mà em muốn.”
Và đúng lúc khói thuốc tan đi,
Anh lại quay mặt đi, không nhìn tôi nữa.
23
Từ khi có mối quan hệ đó, mọi chuyện dễ thở hơn nhiều.
Văn Ứng Giác không nói, nhưng càng lúc càng chiều chuộng tôi.
Tôi được tiếp cận nhiều thứ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hac-lo/chuong-6.html.]
Và càng gửi được nhiều thông tin ra ngoài.
Dù việc này nguy hiểm như đi trên dao,
Nhưng lại suôn sẻ đến lạ.
Lạ đến mức… khiến người ta lạnh sống lưng.
Tôi mơ hồ cảm thấy, có chuyện sắp xảy ra.
Quả nhiên — biến cố ập tới.
Văn Thanh Sơn vẫn dám ở lại nội địa là vì cảnh sát chưa nắm được bằng chứng có thể tận diệt cả ổ nhóm của ông ta.
Lão cáo già đó… thực sự rất biết cách ẩn thân.
Nhưng con trai ông ta — thì không.
Lần này, kẻ gây chuyện là Văn Dã.
Tham lam, vụng về, để lại dấu vết.
Bị túm đuôi.
Văn Thanh Sơn chẳng nương tay với m.á.u mủ.
Văn Dã bị đánh đến chẳng còn ra hình người.
Cả người bê bết máu, lết tới chân Văn Thanh Sơn mà dập đầu liên tục, cầu xin được tha mạng.
Hắn bảo, lần này có cảnh sát trà trộn vào.
Hắn có thể bắt được cảnh sát, dùng mạng đổi mạng.
“Hai con chuột chui được vào nhà họ Văn này…”
Hắn ngừng lại để thở gấp, rồi đột ngột quay đầu.
Khuôn mặt dính m.á.u quay thẳng về phía Văn Ứng Giác và tôi.
Hắn nhổ một ngụm máu, nói:
“Một trong hai”
“Đang ở ngay cạnh anh cả.”
24
Có bao nhiêu cảnh sát nằm vùng trong nhà họ Văn, ngay cả tôi cũng không biết.
Mỗi người chỉ kết nối với tuyến trên của mình.
Để tránh “một người ngã, tất cả sập”.
Tôi không chắc mình đã bị lộ chưa.
Nhưng giờ mà tháo chạy, là tự sát.
Vừa không thoát nổi, vừa lộ rõ là kẻ đáng nghi.
Chỉ có thể đánh cược một phen.
May mắn thay, tôi từng gửi được nhiều tin quan trọng ra ngoài.
Nếu thật sự bị bắt, ít ra cũng không uổng.
25
Không lâu sau, nhà họ Văn bắt được hai người.
Một trong số đó là tài xế dưới trướng Văn Ứng Giác.
Khi tôi được gọi đến, họ đã qua một lượt tra tấn.
Văn Thanh Sơn vẫy tôi lại gần.
Tôi buộc phải bước qua nền nhà nhuộm m.á.u mà đến.
Ông ta khoác vai tôi, chỉ vào hai “vật thể” dưới đất, hỏi:
“Có sợ không?”
Chúng không còn hình người.
Tứ chi vặn vẹo như gãy vụn, nhưng vẫn còn sống — chắc bị tiêm thuốc.
Văn Dã ngồi trên xe lăn, tay cầm gậy sắt, cười nham hiểm mà chọc gậy vào hạ thân một trong hai người.
Văn Ứng Giác đứng một bên, lặng lẽ nhìn.
Tôi cảm thấy ruột gan thắt chặt, cổ họng khô khốc.
Tôi muốn g.i.ế.c sạch lũ súc sinh này.
Nhưng không thể.
Chỉ có thể gắng gượng… lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Văn Thanh Sơn đưa ngón tay miết nhẹ lên má tôi.
Ghì sát tai tôi, cười khe khẽ:
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Sợ hãi của em… giống y như mẹ em.”
“Như thỏ con vậy.”
“Làm người ta muốn yêu chiều.”
Ông ta đưa tôi một ly rượu.
Rượu đỏ sẫm.
Như m.á.u dưới chân tôi.
Ông ta không hỏi ý.
Cứ thế ép ly rượu vào miệng tôi, đổ ào vào cổ họng.
Tôi ho sặc sụa.
Ông ta cười vang
Khen tôi ngoan.
Nói sẽ dẫn tôi đi xem… “thế giới thật sự” của ông ta.