HẮC LỘ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-01 14:27:39
Lượt xem: 252
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Từ lúc rời căn cứ an toàn, tôi chính thức dọn vào biệt thự của Văn Ứng Giác.
Quan hệ giữa chúng tôi… mờ ám đến không thể gọi tên.
Ban ngày, tôi là đàn em, là con ch.ó trung thành bên chân anh ta.
Ban đêm thì... không chỉ có thế.
Dù vậy, anh ta cũng chẳng về biệt thự thường xuyên.
Khi anh không ở đó, tôi ngủ ở phòng khách.
Tối nay cũng vậy.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Nhưng giữa đêm, tôi bị đánh thức.
Văn Ứng Giác về rồi.
Thật ra tiếng động không lớn.
Chỉ là giấc ngủ của tôi rất mỏng.
Anh ta đang nói chuyện gì đó với tâm phúc dưới nhà.
Tôi ghé tai sát cửa, cố nghe lén.
Nghe mãi chẳng được gì, tôi lại chui về giường.
Tôi nằm đó, giả vờ ngủ.
Tôi biết anh sẽ lên tìm tôi.
Nửa tiếng sau.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Mùi sữa tắm nhẹ nhàng thoảng đến.
Có thứ gì đó ấm nóng, mềm ẩm chạm vào môi tôi.
Tôi vẫn nằm yên, giả vờ chưa tỉnh.
Anh rất kiên nhẫn.
Và rất biết cách trêu người.
Một bàn tay lướt nhẹ qua gò má tôi.
Lần xuống cổ.
Rồi dừng lại ở xương quai xanh.
Ngón tay đầy vết chai cứ mơn man ở đó.
Nhột thật.
Anh đột ngột kề sát tai tôi.
Hơi thở nóng bỏng phủ lên vành tai, khiến tôi đỏ bừng mặt.
“Ngốc thật đấy.”
Anh bật cười, giọng ranh mãnh.
“Còn định giả vờ nữa à?”
Tôi mở mắt, đưa tay đẩy anh ra, trách anh phá giấc ngủ ngon của tôi.
Anh giữ lấy cổ tay tôi.
Nói rằng, chó con không ngoan… thì phải bị trừng phạt.
Tôi nhìn xuống.
Thấy tay còn lại của anh cầm một chiếc thắt lưng.
Vì vậy, tôi ngoan ngoãn giơ tay còn lại ra.
Tôi nói: “Anh à, vậy trừng phạt em đi.”
Mắt anh tối hẳn lại.
Khóe môi cong lên đầy nguy hiểm.
Tôi tưởng anh sẽ trói tay tôi.
Nhưng không.
Anh thì thầm, giọng khàn đặc như rượu mạnh:
“Tối nay không trói tay.”
“Tối nay... anh muốn xem thử—”
“Một chú chó bị trói chân...”
“Sẽ phản ứng ra sao.”
17
Đêm đó dài vô tận.
Gió đêm lùa qua cửa sổ, màn lụa khẽ bay.
Một mảng trời xanh thẳm từ từ trải ra sau lớp kính.
Sao trời lấp lánh.
Tôi nhìn chúng, hàng ngàn tia sáng lắc lư rọi thẳng vào mắt tôi.
Thế giới này như rơi vào một biển sao hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hac-lo/chuong-5.html.]
Sóng lớn cuộn trào, tôi bị nhấc bổng lên cao, rồi ném mạnh xuống đáy.
Tôi nghĩ, có lẽ mình sắp c.h.ế.t đuối trong đại dương đó rồi.
Nhưng anh ta… không cho tôi chết.
Anh hôn lên sau gáy tôi, rồi đầy thú tính bịt miệng tôi lại.
Anh nói:
“Cầu xin anh… anh sẽ tha cho em.”
Nhưng tôi biết, van xin vô ích.
Văn Ứng Giác là loại người — lời nói toàn dối trá.
Anh thích nhìn người ta cầu xin, rồi càng tàn nhẫn hơn nữa.
Ba tháng trong căn cứ an toàn, tôi đã hiểu quá rõ điều đó.
Tôi nghiêng đầu, mắng anh là kẻ lừa đảo.
Anh bèn lấy tay bịt miệng tôi lại, giọng trầm thấp đầy vẻ dạy dỗ:
“Chó con ngoan... không được chửi người khác.”
Khi nước mắt rơi xuống, anh kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt.
Hơi thở nóng rực phả lên vành tai tôi, dồn dập như muốn thiêu đốt.
Anh thì thầm:
“Sắp c.h.ế.t rồi đúng không?”
Tôi cắn môi dưới, không trả lời.
Lúc này, linh hồn tôi như đang vùng vẫy trong vực thẳm.
Tôi đúng là sắp c.h.ế.t rồi.
Chết trong đau đớn.
18
Cảm giác của con người... đôi khi rất dễ lệch lạc.
Khoái cảm thể xác, lại đi kèm với cơn đau đớn gấp ngàn lần trong tinh thần.
Sung sướng và tra tấn — thật ra đều là hành hạ.
Đến cuối cùng, chỉ khiến con người phát điên.
Nhưng tôi không thể quay đầu.
Con đường này... tôi chỉ có thể bước thẳng vào bóng tối.
19
Lúc đầu, tôi dưới trướng Văn Ứng Giác... chỉ là một con ch.ó giữ cửa.
Anh ta ném tôi tới một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, bảo trông cổng.
Một lần... là nửa năm.
Tôi ngoan ngoãn làm “chó gác cửa” suốt sáu tháng.
Anh hài lòng.
Thăng tôi lên làm đàn em thân cận.
Nhưng anh luôn chỉ cho tôi làm những việc lặt vặt, những người tôi gặp, chuyện tôi biết — đều có giới hạn.
Kế hoạch ban đầu của tôi là từ từ leo lên.
Từng bước từ đàn em... đến tâm phúc.
Tôi không ngờ, mọi thứ lại lệch khỏi quỹ đạo đến thế.
Tôi thật sự nhận ra điều bất thường là vào ngày khai trương hộp đêm mới của anh ta.
Một cô gái gầy gò ngồi trên đùi anh.
Chỉ mới uống nửa ly rượu, khuôn mặt trắng trẻo kia đã bắt đầu ửng hồng.
Như nụ hoa ướt sương, mong manh và mê hoặc.
Cô ta lả lướt ôm lấy cổ Văn Ứng Giác, đòi hôn.
Anh cười, siết lấy gáy, hôn say mê.
Tôi, cùng những đàn em khác, đứng lặng trong góc tối như phông nền vô hình.
Nhưng anh lại bất ngờ mở mắt.
Dù đang hôn sâu, ánh mắt anh chẳng có lấy nửa phần say đắm.
Mắt anh hơi nheo lại — ánh nhìn quét tới lạnh lùng và chiếm hữu.
Như dã thú lặng lẽ phục kích, nhè nhẹ để lộ răng nanh trắng nhọn.
Tôi dịch chân, định đổi tư thế.
Nhưng ánh mắt kia... vẫn dán chặt vào tôi.
Tôi đành đứng yên.
Tiếp tục làm phông nền vô cảm.
Chỉ là … lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi nhận ra…
Con mồi mà anh ta để mắt đến... là tôi.