Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HẮC LỘ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-01 14:26:55
Lượt xem: 287

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu hỏi đó, lần đầu tiên xuất hiện.

 

Cách hỏi — cực kỳ hiểm độc.

 

Theo như tin tức của tay trong năm đó, Biên Từ được người của Văn Thanh Sơn – Giang  Anh – cứu ra ngoài.

 

Nhưng thực tế...

 

Cảnh sát được báo rằng chính Văn Thanh Sơn là người âm thầm thả cô ta đi.

 

Mà nội gián thực sự... đã bị gi/ết trước khi kịp gửi nốt phần cuối thông tin.

 

Năm đó, Giang  Anh dùng một cái tên giả.

 

Ông ta nói với Biên Từ... tên là... Chu Dũng.

 

11

 

Tôi từng xem qua tư liệu nội bộ của nhà họ Văn.

 

Văn Thanh Sơn thời trẻ chỉ là tên đòi nợ tép riu dưới trướng ông trùm Giang lão đại.

 

Ai ngờ con gái độc nhất của Giang lão đại lại phải lòng ông ta.

 

Từ đó, Văn Thanh Sơn một bước lên trời.

 

Giang lão đại chết, chẳng còn ai đè đầu cưỡi cổ ông ta được nữa.

 

Ông ta bước qua t/hi th/ể nhà họ Giang mà lên nắm quyền.

 

Con gái của Giang lão đại, trước lúc ch/ết đã thuê người ám sát mẹ của Biên Từ để trả thù Văn Thanh Sơn.

 

Khi bạch nguyệt quang ngã xuống, Văn Thanh Sơn hoàn toàn phát điên.

 

Từ đó, cuộc thanh trừng đẫ/m m.á.u trong nội bộ nhà họ Văn bắt đầu.

 

Vì mải mê đấu đá, ông ta chẳng còn thời gian quản lý Biên Từ.

 

Thế là sai Giang Anh theo sát bên cô ta.

 

Nửa là bảo vệ, nửa là giam lỏng.

 

Giang Anh vốn là người nhà họ Giang, nhưng đã đầu quân cho Văn Thanh Sơn nhiều năm.

 

Có Giang Anh chống lưng, Văn Thanh Sơn từng khiến đám người nhà họ Giang lao đao không ít phen.

 

Nhưng rồi... sự cố xảy ra.

 

Văn Thanh Sơn trúng kế, bị phục kích.

 

Giang Anh buộc phải rời khỏi Biên Từ để đi cứu viện.

 

Đám người nhà họ Giang thừa cơ kéo tới, bắt cóc Biên Từ.

 

Kể từ đó, Biên Từ mất tích không dấu vết.

 

12

 

Văn Thanh Sơn gặp lại Biên Từ – hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

 

Khi đó, người của ông ta chặn được một lô hàng lậu trên vùng biển quốc tế.

 

Tôi… chính là một “món hàng” trong đó.

 

Số phận tôi đúng là tệ hết chỗ nói.

 

Bị nhà họ Giang bán rẻ cho một nhóm lừa đảo.

 

Vì thành tích kém, tôi suýt nữa bị xử như heo mổ – tháo rời ra bán từng phần.

 

Nhưng vì có gương mặt ưa nhìn, tôi được giữ lại, trở thành món hàng hiếm.

 

Cuối cùng, vòng vèo một hồi, lại rơi vào tay Văn Thanh Sơn.

 

Chỉ là, nếu dễ tin như thế… thì ông ta không phải Văn Thanh Sơn nữa rồi.

 

Ông ta luôn nghi ngờ thân phận của tôi.

 

Nghi tôi không phải Biên Từ.

 

Nghi tôi là cảnh sát ngầm.

 

Chỉ tiếc, ông ta không tìm thấy bất kỳ dấu vết liên lạc nào giữa tôi và bên ngoài.

 

Bởi vì, từ khoảnh khắc gặp lại Văn Thanh Sơn… tôi đã cắt đứt toàn bộ kết nối.

 

Tôi đang đợi.

 

Đợi màn thử thách đó... đến.

Tôi vẫn trả lời.

 

Câu trả lời… vẫn chứa một phần sự thật.

 

Tôi nói, người cứu tôi là Chu Dũng.

 

14

 

Chính nhờ câu trả lời đó... tôi giữ được mạng.

 

Nhưng cơn ác mộng thực sự chỉ mới bắt đầu.

 

Văn Ứng Giác là kẻ có thù tất báo.

 

Trong lúc bị tra khảo, tôi từng mắng anh ta như điên trong cơn mê sảng.

 

Gào lên rằng nếu có gan thì gi/ết tôi đi, nếu không… tôi nhất định sẽ quay lại gi/ết anh ta.

 

Chỉ vì câu đó, anh ta quyết tâm... thuần hóa tôi thành một con chó.

 

Khi cuộc tra tấn kết thúc, anh ta nhẹ nhàng lau m/áu trên mặt tôi.

 

Vừa lau, vừa cười nhàn nhạt:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hac-lo/chuong-4.html.]

“Người muốn g.i.ế.c tôi thì nhiều lắm. Em phải xếp hàng chờ thôi.”

 

“Nhưng mà… cốt cách cũng cứng đấy.”

 

“Tôi rất muốn biết, một bộ xương cứng thế này—”

 

“Phải dạy bao lâu... mới chịu ngoan ngoãn cụp đuôi nằm rạp xuống?”

 

Tôi thật sự muốn chửi tiếp.

 

Nhưng không còn sức.

 

Trước mắt tối sầm.

 

Tôi ngất lịm.

 

15

 

Văn Ứng Giác có cả trăm cách để thuần hóa một con chó.

 

Tôi từng nghĩ, mình thật sự sắp biến thành một con ch.ó biết vẫy đuôi xin ăn rồi.

 

Một ngày, anh ta nổi hứng, bảo muốn “mở rộng tầm mắt” cho tôi.

 

Anh ta dẫn tôi vào núi.

 

Giữa rừng rậm hoang vu, cỏ mọc cao tới ngang ngực.

 

Anh hỏi tôi có biết đây là đâu không.

 

Tôi mờ mịt lắc đầu.

 

Anh ta khẽ cười, rồi nói:

 

“Ng,hĩa địa hoang.”

 

“Chôn toàn đám phản bội nhà họ Văn.”

 

Tôi c.h.ế.t lặng, nhìn đám cỏ rậm rạp mà không thốt nên lời.

 

Thầm nghĩ, mẹ kiếp, bệnh nhân tâm thần chắc cũng phải cúi đầu trước cái độ điên này.

 

Anh ta lại bảo:

 

“Em thật sự tin dưới này có x/ác người à?”

 

“Anh đùa thôi.”

 

Tôi còn chưa kịp rút lại biểu cảm kinh hãi, thì anh ta tiếp lời, giọng đều đều như đang kể chuyện cũ:

 

“Phản bội nhà họ Văn ấy à, đâu có phúc được chôn tử tế.”

 

“Phản bội thì chỉ xứng—”

 

“B/ă/m ra cho chó ăn, hoặc… x/ẻ th,ịt quăng xuống biển.”

 

Anh ta không buồn quan tâm đến phản ứng của tôi nữa.

 

Chỉ kéo xích, dắt tôi đi tiếp.

 

Không nói một lời.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Cho đến khi phía trước hiện ra một gò đất nhỏ.

 

Trước gò đất là một tấm bia vô danh thấp lè tè.

 

Anh ta dẫn tôi lại gần, mở miệng nói:

 

“Lại đây... nhìn mặt ân nhân cứu mạng của em lần cuối.”

 

Người nằm dưới nấm mộ đó—

 

Chính là Giang Anh.

 

Văn Ứng Giác kể: Giang Anh vốn là gia nô mẹ anh ta mang từ nhà họ Giang sang.

 

Nhưng sau lưng lại trở thành chó của Văn Thanh Sơn.

 

Anh ta vừa nói, vừa cắm một điếu thuốc lên mộ.

 

Làn khói xanh xám theo gió tan biến.

 

“Nhưng mà... chó không nghe lời chủ—”

 

“Sống không thọ.”

 

Văn Ứng Giác nói rằng sau khi giúp Văn Thanh Sơn giành được thiên hạ, Giang Anh bắt đầu nuôi dã tâm.

 

Không còn muốn làm chó nữa.

 

Không chịu nghe lệnh nữa.

 

“Biết hắn ch/ết thế nào không?”

 

Anh ta ngẩng cằm ra hiệu.

 

Tôi lập tức bị đàn em của anh ta đè quỳ xuống đất.

 

Anh ta rút súng, mở khóa an toàn.

 

Nòng s.ú.n.g dí thẳng vào trán tôi.

 

“Cách này này—”

 

“Đoàng.”

 

“Một phát... nát đầu.”

 

Viên đạn bay vụt qua thái dương tôi.

Ngay sau hôm đó, người nhà họ Văn đều biết …

 

Văn Ứng Giác lại dạy được một con ch.ó biết nghe lời.

 

Loading...