HẮC LỘ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-06-01 14:26:05
Lượt xem: 306
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối đó, chúng tôi không đi bước tiếp theo nào cả.
Văn Ứng Giác bị ông già nhà anh ta – Văn Thanh Sơn – gọi một cuộc là rời đi ngay.
Tôi vào phòng tắm, đứng dưới làn nước nóng xối xả.
Hơi nước phủ mờ cả gương.
Tôi ngẩng đầu nhìn chính mình trong đó —
Khuôn mặt phản chiếu trong gương khiến dòng suy nghĩ của tôi bất giác trôi về quá khứ.
Hai năm trước, cũng chính vì gương mặt này... tôi được đưa vào nhà họ Văn.
Văn Thanh Sơn năm xưa từng có một bạch nguyệt quang.
Một mỹ nhân yểu mệnh, sớm đã qua đời.
Và tôi... chính là con gái riêng của người phụ nữ ấy.
Văn Thanh Sơn nhận tôi làm nghĩa nữ
Từ đó, tôi trở thành “Tam tiểu thư” của nhà họ Văn.
Chỉ là tôi chưa từng đổi sang họ Văn.
Một phần vì tôi vốn không phải con ruột ông ta.
Phần khác, vì ông ta bảo rằng — cái tên Biên Từ rất đẹp.
Bảo tôi hãy giữ lại cái tên ấy để tưởng niệm mẹ tôi.
Thậm chí, người ngoài còn ca tụng ông ta là một kẻ si tình.
Cho đến khi... tôi phát hiện bí mật bệnh hoạn trong phòng ngủ của ông ta.
Những đoạn phim quay cảnh “vận động” tập thể.
Người trong đó đều là nam nữ trẻ trung, xinh đẹp.
Nội dung tàn bạo, dơ bẩn, ghê tởm đến buồn nôn.
Nghĩ đến việc ông ta thường hay vuốt má tôi.
Toàn thân tôi liền lạnh toát, buốt đến tận xương tủy.
Văn Thanh Sơn... đối với tôi, có ham muốn lệch lạc.
Nhưng tôi vẫn chưa thể rời khỏi nhà họ Văn.
08
Biến chuyển xảy ra khi Văn Ứng Giác từ nước ngoài trở về.
Anh ta quay về tiếp quản một phần sản nghiệp trong nước của Văn Thanh Sơn.
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng, cấm dục kia —
Trong lòng thầm nghĩ, người này chắc cũng là loại m.á.u lạnh... nhưng ít ra, không bệnh hoạn như lão già kia.
Ít nhất nhìn vào... cũng không khiến tôi buồn nôn.
So với việc làm đồ chơi bên cạnh tên già biến thái ấy, theo Văn Ứng Giác làm đàn em... là lựa chọn nhẹ tội hơn.
Thế nên, tôi quỳ xuống trước mặt anh ta.
Chân thành dập đầu thể hiện lòng trung.
Tôi nói, chỉ cần anh cả chịu thu nhận tôi, tôi có thể làm trâu làm ngựa, không một lời than oán.
Anh bảo tôi làm gì, tôi làm nấy.
Chỉ cần anh chịu “che chở”, tôi sẵn lòng dập đầu ba cái “đôm đốp” tại chỗ.
Nhưng anh ta chỉ bật cười lạnh.
Một tay bóp cằm tôi, cúi xuống, ánh mắt khinh bạc:
“Gì cũng dám làm thật à?”
“Tam tiểu thư à, nghĩ kỹ chưa?”
“Ông đây còn biến thái hơn cả cái lão không ch/ết nổi kia đấy.”
09
Văn Ứng Giác... không nói đùa.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Anh ta thực sự là một kẻ biến thái.
Ngay ngày đầu tiên đưa tôi ra khỏi tay Văn Thanh Sơn, anh ta đã nhốt tôi vào một căn phòng tra tấn.
Trói tôi treo lên giữa không trung.
Bóp cổ tôi, dán sát mặt, thì thầm hỏi tôi rốt cuộc là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hac-lo/chuong-3.html.]
Tôi nghẹt thở, gắng hết sức thều thào: “Tôi là... Biên Từ.”
Thiếu oxy.
Đầu tôi đau như muốn nổ tung.
Anh ta lại đổi cách — từ phía sau siết cổ, ép tôi ngả người vào lòng.
Cúi sát bên tai, giọng nói rót vào:
“Đồ mạo danh, gạt được cái lão già kia là đủ rồi.”
“Muốn gạt tôi? Đừng mơ sống sót.”
Ánh mắt đen thẫm như hố sâu không đáy của anh ta khóa chặt tôi —
Một luồng khí lạnh dọc theo sống lưng chạy thẳng vào tim.
Rồi anh ta nói ra một câu khiến tôi hoàn toàn tê liệt:
“Cô biết không... Biên Từ ch/ết lâu rồi.”
“Tôi gi/ết đấy.”
“Ngay tại đây. Một nh,át dao, thẳng vào tim.”
Ngón tay anh ta, xuyên qua lớp áo, bắt đầu vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c trái tôi.
Tôi mở to mắt.
Toàn thân không ngừng run rẩy.
Anh ta dường như rất hài lòng với phản ứng đó.
Quay người lấy một cây roi dài và dày từ kệ tra tấn.
Rồi khẽ khàng nói:
“Cô em thân mến... giờ đoán xem nào.”
“Tôi sẽ tha mạng cho cô, hay... không?”
10
Phải rất lâu sau đó, tôi mới biết rõ —
Buổi tra tấn hôm ấy là một phép thử do Văn Thanh Sơn sắp đặt.
Văn Ứng Giác là người thi hành.
Còn ông ta thì lặng lẽ ngồi sau vách, dõi theo từng hành động.
Chỉ cần tôi để lộ một sơ hở nhỏ thôi...
Tôi sẽ không có cơ hội sống sót để rời khỏi căn phòng đó.
Lúc ấy, thứ duy nhất có thể giữ tôi sống...
Là khiến họ tin rằng — tôi thật sự là Biên Từ.
Mà tôi... có đủ bằng chứng.
Trên n.g.ự.c trái tôi có một vết sẹo cũ.
Tôi biết tất cả thông tin về Biên Từ.
Tôi kể lại trọn vẹn đêm cô ta bị ám sát năm mười tám tuổi.
Mục tiêu ban đầu là mẹ cô ta,
Nhưng hôm đó, Biên Từ đột ngột xin nghỉ học về nhà, tình cờ chứng kiến.
Không còn đường lui, bị kẻ bịt mặt đ,âm một nhát xuyên ngực.
Dù là dân chuyên nghiệp nghe cũng khó tìm ra sơ hở trong lời tôi.
Tôi nói gần như toàn bộ là sự thật.
Và mỗi biểu cảm, từng phản ứng... đều là diễn.
Nhưng anh ta sẽ không dễ dàng tin tôi.
Anh ta muốn moi ra bằng được một điểm sai.
Văn Ứng Giác tiếp tục dùng mọi phương pháp hành hạ tôi.
Tôi bê bết m,áu, chỉ còn chút hơi tàn.
Trước lúc tôi ngất đi, anh ta tiêm thuốc vào người tôi, ép tôi tỉnh lại.
Dán sát tai tôi, thì thầm mê hoặc:
“Đau thì nói thật đi.”
“Nói thật rồi... tôi sẽ dừng tay.”