HẮC LỘ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-01 14:23:03
Lượt xem: 315
Tôi không ngờ, trí nhớ của Văn Ứng Giác lại khôi phục nhanh đến thế.
Thành thật mà nói, tình huống lúc này... có hơi rối ren.
Tôi đang quỳ gối trên đùi anh ấy, chiếc sơ mi trắng nửa rũ trên cánh tay, trông chẳng ra thể thống gì.
Còn anh thì cũng chẳng khá hơn.
Áo để mở cúc, cổ còn lấm tấm vài dấu vết đỏ sậm.
Ánh mắt ấy — một khắc trước còn mơ hồ ướt át vì dục vọng.
Một khắc sau, đã hóa lạnh lẽo như thể đang nhìn một cái x/ác.
Nếu là người khác, chắc đã sợ đến run cầm cập.
Nhưng tôi thì không. Tôi có một ưu điểm rất đáng giá.
Tôi... không sợ ch/ết.
Tôi vẫn mỉm cười, từ tốn giơ tay lên, rồi chắp lại trước trán.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tôi nắm lấy n,òng s,ú,ng.
Cảm giác lạnh buốt lan dần khắp lòng bàn tay.
Văn Ứng Giác không bóp cò.
Tôi càng lấn tới, cầm lấy khẩu s,ún,g, chậm rãi dời từ trán xuống n.g.ự.c trái.
Ánh mắt anh di chuyển theo đường đi của họng súng, cuối cùng dừng lại trên lồng n.g.ự.c tôi.
Yết hầu anh khẽ động một cái.
Tôi thì thầm:
“Anh... đừng b,ắ,n vào đầu.”
“Hãy b.ắ.n vào tim.”
“Cho em ch//ết... trong vòng tay anh.”
Văn Ứng Giác chẳng hề nghe theo.
Khẩu s,ún,g bắt đầu dịch chuyển xuống dưới.
Lạnh lẽo như rắn, họng s,ún,g men theo thân thể tôi mà bò.
Từ trên xuống dưới.
Rồi lại từ dưới lên trên.
Cuối cùng... chui thẳng vào miệng tôi.
Tôi bị ép ngửa ra sau, nòng s,ú,ng lạnh ngắt chặn ngang môi lưỡi.
Ánh mắt kia... lại dâng trào như sóng lớn.
Giọng anh khàn khàn, trầm thấp vang lên:
“Chỉ một viên đạn là xong? Em mơ đẹp thật.”
“Để anh dạy em...”
“Thế nào mới gọi là sống không bằng ch-ế/t.”
02
Văn Ứng Giác đúng là một con ch.ó điên.Hành hạ tôi cả một đêm
Tôi sốt mê man suốt ba ngày, đến khi tỉnh lại mới lờ mờ nhận thức được.
Vẫn là chiếc giường tròn mềm mại.
Phòng ngủ lộng lẫy quen thuộc — là phòng chính trong biệt thự của Văn Ứng Giác.
Có vẻ... trí nhớ anh đã thật sự trở lại.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đã từ nơi ẩn náu giữa rừng núi quay lại được lãnh địa riêng của mình.
Tôi thay quần áo, lặng lẽ xuống lầu.
Trong biệt thự vắng tanh, chỉ có cô giúp việc đang dọn dẹp.
Tôi uống đại mấy ngụm cháo rau rồi ra khỏi nhà.
Có lẽ anh ta đã dặn dò trước, nên đám đàn em ngoài cổng cũng không cản đường tôi.
Ra khỏi khu nhà một đoạn, tôi mới lấy điện thoại ra.
Trong hộp thư chỉ có một tin nhắn quảng cáo từ một số lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hac-lo/chuong-1.html.]
Tôi bấm gọi lại.
Đầu bên kia bắt máy nhưng im lặng không lên tiếng.
Tôi nói:
“Là tôi.”
Một lúc sau, đầu dây bên kia cúp máy.
Rồi chưa đến một phút, tôi nhận được tin nhắn thứ hai từ số đó:
[Bây giờ. Nơi cũ. Gặp.]
Tôi đọc xong, lập tức xóa tin.
Sau đó quay bước, hướng thẳng về nơi hẹn.
03
“Ô kìa, lâu lắm không gặp nha, em thân yêu của anh.”
Trong căn phòng riêng ánh đèn mờ ảo, cậu hai nhà họ Văn – Văn Dã, đang ôm ấp giữa một đám phụ nữ ăn mặc mát mẻ.
Thấy tôi đẩy cửa bước vào, hắn nâng ly rượu, cười cợt chào hỏi.
Hắn ra hiệu cho mấy cô gái nhường chỗ, rồi vẫy tay gọi tôi đến gần.
Tôi vừa ngồi xuống, hắn lập tức vòng tay qua vai, giọng phấn khởi như người thân gặp lại. Hắn gọi vài gã trai bao đến:
“Các em, chiều em ấy một chút nhé, tiếp đãi sao cho em ấy thấy... tận hưởng.”
Tôi ngay lập tức bị cả đám trai bao quây lấy.
Chẳng biết nút áo bị ai gỡ ra, cả vùng cổ đầy dấu vết lộ rõ trong ánh đèn mờ.
“Đừng như vậy, anh hai, hôm nay em không tới để chơi đâu.”
Tôi vừa nói, vừa kéo áo lại che kín.
Văn Dã chỉ cười, cuối cùng cũng chịu mở miệng:
“Được rồi, được rồi, ra ngoài đi, kẻo dọa em của tôi sợ phát khiếp.”
Mấy gã ấy cười khúc khích, tỏ vẻ không nỡ, nhưng cũng lần lượt rời đi.
Không gian yên tĩnh trở lại.
Hắn rút ra một điếu thuốc, phả thẳng làn khói vào mặt tôi.
Thấy tôi cài lại nút áo, hắn nhướng mày, cười trêu:
“Ghê vậy à?
“Được người ta dạy dỗ rồi, giờ đến trai đẹp cũng không dám đụng vào?”
Tôi nghiêng người tránh khói, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.
“Anh hai, đừng đùa nữa. Em đến là để nói chuyện nghiêm túc.”
Văn Dã dựa lưng vào ghế, môi khẽ nhếch, làn khói mỏng vấn vít quanh mi.
Một lát sau, hắn thả lỏng giọng:
“Được thôi. Không đùa nữa.”
“Vào việc chính đi.”
04
Lần này, tôi được ngồi đàng hoàng trên ghế sofa để nói chuyện làm ăn với Văn Dã.
Nhưng cũng chính tại căn phòng này, lần trước… tôi bị đàn em của hắn ghì chặt, mặt mày bê bết máu, quỳ rạp dưới đất để thương lượng.
Hắn khi đó cười ngạo mạn, dốc cả ly rượu lên đầu tôi, rồi bóp cằm bắt tôi ngẩng lên đối diện với ánh mắt hắn.
“Không ngờ đấy, em gái.”
“Tôi cứ tưởng cô là con ch.ó trung thành nhất bên cạnh anh cả.”
“Thì ra cô cũng biết âm thầm làm mấy chuyện bẩn thỉu sau lưng hắn.”
Hắn đột ngột cúi sát lại, giọng trầm như thì thầm bên tai:
“Cún con hư hỏng, sủa vài tiếng cho anh nghe xem nào.”
“Anh vui... sẽ tha cho cô một con đường sống.”
Tôi không đáp lại như hắn mong đợi.
Thế là... hắn vừa chửi tôi là chó chết, vừa lấy gót giày dẫm đầu tôi đến mức ê ẩm cả óc.