Hà Biển - Chương 8

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:44:23
Lượt xem: 803

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vương Lệ tên thật là Vương Cường. Năm đó, khi ông c.h.ặ.t x.á.c và xử lý chuyện xong mang theo hộp sọ của bố cháu về phía Nam. lúc gặp thời kỳ cải cách mở cửa, ông chịu khó, còn chịu tìm tòi, bắt đầu ngư dân đ.á.n.h bắt hải sản tươi sống, lớn hơn còn thuê vài chiếc thuyền đ.á.n.h cá, tích lũy ít tài sản. Cuộc sống ngày càng hơn, trở thành một ông chủ tiếng tăm nho nhỏ ở địa phương. Bây giờ tra tên ông , báo cũ vẫn thể tìm thấy.”

“Sau , ông di cư nước ngoài và bao giờ về nữa, dân địa phương đều nghĩ ông nước ngoài hưởng phúc. Không ngờ ông phẫu thuật chuyển giới, đổi tên thành Vương Lệ, cầm theo phận nước ngoài về nước.”

“Năm về, ông còn lấy danh nghĩa một nhà từ thiện nước ngoài quyên tặng một khoản học bổng cho trường của bố cháu. Sau dò hỏi chỗ ở của hai con cháu lập tức mua căn nhà đối diện, tiếp cận cháu.”

nên lời. Dì Vương là hung thủ g.i.ế.c bố ? Ông còn là đàn ông ? Làm dì Vương thể là đàn ông? gọi ông nuôi bao nhiêu năm nay!

Ngay đó, nghĩ đến những hành động của ông đây.

Ông lạnh nhạt với trừ ; Ông hiểu rõ tất cả sở thích của con trai; Ông thích xoa đầu ; Ông thích thường xuyên chằm chằm ; Ông thích mỗi đến nhà là đưa bể cá những viên đá hà biển bám đầy, mà bên trong viên đá đó bọc đầu của bố ...

hoa mắt chóng mặt ngã phịch xuống ghế, ghế cọ xát với nền nhà tạo tiếng rít chói tai.

Cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh vội vàng dậy rót cho một cốc nước nóng. đặt tay lên cốc sứ, rõ ràng lòng bàn tay cảm nhận ấm, nhưng vẫn cảm thấy từ trong ngoài đóng băng, thở phà như mang theo cả vụn băng, lạnh đến mức ngừng run rẩy.

Cảnh sát Tống gì, dùng ánh mắt hỏi tiếp . dựa lưng ghế nhắm mắt thở hắt hai , vẻ yếu ớt gật đầu, hiệu rằng .

“Ban đầu ông trốn kỹ, cho đến một chợ mua rau, gặp Lưu Vĩ đang lang thang gần đó. Chính là cái mà cháu gọi là ông chú răng vàng.”

“Lưu Vĩ và Vương Cường là cùng làng, hai nhà chỉ cách một hàng rào. Lưu Vĩ rõ Vương Cường từ trong ngoài, dù ngoại hình Vương Cường đổi nhiều, ông vẫn nhận ngay lập tức. Lúc đó Vương Cường thừa nhận, giả vờ quen, Lưu Vĩ lập tức ngày nào cũng đến nhà Vương Cường quấy rối, đe dọa ông nếu nuôi thì sẽ kể hết chuyện của ông . Vương Cường khu chung cư các cháu ở nhiều lắm chuyện, còn cách nào khác đành cho Lưu Vĩ sống trong nhà , bên ngoài thì ông bầu bạn mà tìm .”

“Lưu Vĩ là háo sắc, thô tục, tham tiền, bạo lực và nghiện rượu. Vương Cường vì che giấu chuyện đây nên liên tục nhẫn nhịn, dám báo cảnh sát. Mỗi phản kháng và đ.á.n.h với Lưu Vĩ đều nhận sự trấn áp bạo lực hơn, dần dà trở nên chai sạn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ha-bien/chuong-8.html.]

Chẳng trách, quả nhiên tiếng rên rỉ nghẹn ngào mà thấy buổi tối là do đánh. Không hiểu , đầu óc trống rỗng, nghĩ vẩn vơ.

“Sau Lưu Vĩ thấy Vương Cường nhu nhược, càng ngày càng tới, đ.á.n.h gãy một chân của Vương Cường, mất mấy tháng để chữa trị. Cuối cùng Vương Cường chịu đựng nữa, mua thuốc, chuẩn đổ cốc nước của Lưu Vĩ khi ông ngủ buổi tối. ngờ đêm đó Lưu Vĩ uống quá nhiều, bắt đầu đ.á.n.h ông , thậm chí suýt chút nữa siết cổ ông , may mà cháu mang chìa khóa đến mở cửa cứu ông . Rồi những chuyện thì hết ...”

Cuối cùng cảnh sát Tống cũng kể xong, nâng cốc nước lên từ từ uống một ngụm để dịu cổ họng khàn đặc.

Mẹ dậy nổi, mềm nhũn dựa lời nào.

Cuối cùng cũng lấy , giọng run rẩy hỏi: “Vậy ông kết án bao nhiêu năm?”

“Khó .” Cảnh sát Tống lắc đầu: “Phạm tội cố ý g.i.ế.c và bỏ trốn nhiều năm như , chung thì cũng là t.ử hình thôi, cụ thể còn chờ tòa án phán quyết.”

“G.i.ế.c đền mạng, tên súc sinh đó nhất định c.h.ế.t!” Mẹ dựa lòng nghiến răng , nước mắt rơi xuống mu bàn tay ướt một mảng.

tâm trạng là gì. Bố mất từ khi ký ức, hình ảnh về bố mơ hồ, thậm chí là trống rỗng.

Vương Cường thực sự ở bên cạnh và bầu bạn với hơn mười năm. Những năm tháng , sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ của ông dành cho , rốt cuộc là vì hối chỉ là thông qua thấy hình bóng của bố ?

thực sự thể hiểu nổi. Sao lòng phức tạp đến thế?

Từ nhỏ ông chịu bạo lực, ai đối xử với ông như một con . Chính bố cho ông thấy cách sống trong tương lai, cũng từng bước đưa ông thoát khỏi cái vùng nông thôn hẻo lánh đó. Năm đó, bố chia nhỏ khoản thu nhập ít ỏi của thành tám phần để chi tiêu, nhưng vẫn gửi tiền cho ông đúng hạn.

Chính bố giúp ông c.h.ế.t đói ở cái vùng núi nhỏ đó.

Loading...