Dì Vương căng thẳng, bà trả lời câu hỏi của bố , mà ngập ngừng vài giây, đó với vẻ mặt quyết tâm : “Thầy Trì, em theo thầy.”
7.
Bố bật dậy, giận dữ quát lên: “Hồ đồ!”
Dì Vương cũng dậy, đưa tay kéo cánh tay bố : “Thầy Trì, bao năm nay thầy cho em tiền, cho em học sách, thầy thì em, em liều mạng học hành cũng vì thầy. Em… em thầy kết hôn con , nhưng em, em thể theo thầy, cùng chăm sóc thầy ?”
Bố tức giận giằng tay khỏi tay của dì Vương, đầu gối ông va ghế phát tiếng “đùng” to. Bố đưa tay đỡ bà dậy nhưng , tay run rẩy một lúc xách cặp tài liệu lên, giọng cao thêm tám độ : “Thầy giúp em cần em báo đáp, em ngày hôm nay cũng là do chính em nỗ lực, thầy yêu con trai và vợ của thầy. Hơn nữa em… tóm em đừng đến tìm thầy nữa, hãy tự lo cho bản !” Nói ông đẩy cửa bước .
Bố thấy, dì Vương ngã xuống đất, tay vịn ghế, âm u chằm chằm bóng lưng bố , các ngón tay nắm chặt , rỉ một chút máu.
Từ đó về , bố bắt đầu tránh mặt gặp bà . Bà chỉ thể lén lút theo bố , từ xa ông.
Nhìn bố ôm xuống lầu dạo cùng , bố chợ mua thức ăn, bố chơi bóng rổ cùng học sinh trong sân trường lúc giải lao…
Cuối cùng, một ngày nọ, dì Vương gọi điện thoại công cộng cho bố . Đại ý là, bố bà tìm thấy bà , kéo bà về, bà trốn ở một nơi dám về nhà, đói mấy ngày .
Dù bố cũng là đơn thuần, đành lòng để bà thoát khỏi móng vuốt của quỷ dữ kéo về. Thế là ông vội vàng mua đồ ăn thức uống chạy đến nơi dì Vương .
Ai mà ngờ , chuyến đó là con đường xuống suối vàng.
Dì Vương trốn trong góc tối của tòa nhà bỏ hoang, thấy bố bước , một lời cầm thanh sắt đ.á.n.h mạnh gáy bố . Lúc đó bà chỉ đ.á.n.h ông bất tỉnh đưa về làng. Làng bà hẻo lánh, ông sẽ trốn thoát .
cú đ.á.n.h quá mạnh, dì Vương đưa tay đặt mũi bố dò xét, phát hiện còn thở nữa.
Bà sững sờ ngay lập tức, cứ thế đ.á.n.h c.h.ế.t ư?
Dì Vương cam tâm, cũng nỡ lòng chôn cất bố , dù là c.h.ế.t, bà vẫn giữ bố bên cạnh.
một t.h.i t.h.ể mục tiêu quá lớn, đây? Thế là bà nghĩ đến việc chặt xác.
Bà mang một phần của bố , bố ở bên bà thật lâu thật lâu, bố dùng đôi mắt của ông bà , bầu bạn với bà trọn đời.
Đêm khuya, trăng tàn treo cao bầu trời, bên trong tòa nhà bỏ hoang vắng lặng, tiếng rìu rơi xuống đất choang choảng và tiếng mèo hoang kêu bên ngoài tòa nhà cũ đan xen , vang vọng hồi lâu trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ha-bien/chuong-7.html.]
Sau khi xử lý xong chuyện, dì Vương thở dốc bệt mặt đất ngơ ngẩn xung quanh lâu. Một lúc , cuối cùng bà cũng bình thở và lấy sức, run rẩy dậy dọn dẹp mặt đất bừa bộn.
Bà nghĩ kỹ , trường học là nơi họ gặp , cũng là nơi cô cứu rỗi, thầy Trì của bà nên ở đó.
Dì Vương kéo lê cái túi lợi dụng trời tối lẻn trường học từ cổng . Thời đại đó, điện thoại di động còn phổ biến, camera giám sát càng ít ỏi đáng thương.
Bà một vòng quanh sân tập, lượt vứt cái túi thùng rác ở góc sân tập, đó bỏ .
Hiện trường c.h.ặ.t x.á.c cũng cần xử lý quá kỹ, vì tòa nhà bỏ hoang định là sẽ cho nổ tung và san bằng để xây mới ngày hôm .
Nghe tòa nhà đó sẽ xây thành khu biệt thự kiểu Tây đầu tiên của địa phương, một khu nhà giàu tiếng.
Cùng với tiếng nổ của tòa nhà bỏ hoang sáng sớm, xe cảnh sát rú còi chạy đến trường học của bố để khám nghiệm hiện trường. Kể từ đó, vụ án trở thành một án treo.
“Không đúng!” xong lập tức phản bác.
8.
Không hiểu , khi cảnh sát phản bác lộ vẻ mặt như lường .
“Cháu cháu bố cháu là một đàn ông khỏe mạnh, còn... Dù Vương dù cao lớn đến cũng chỉ là phụ nữ, ngay cả khi bà ... c.h.ặ.t x.á.c bố cháu thì nó vẫn nặng. Thời đó gì nhiều xe riêng, bà thể tự khuân vác ! Cháu ! Là ông chú răng vàng! Là ông ! Ông là đồng phạm đúng ?”
Cảnh sát Tống im lặng lắc đầu.
“Không ông .” Cảnh sát Tống : “Năm đó ông công ở tỉnh ngoài, nhân chứng chứng minh thời gian. Hơn nữa, ông chủ công trường cũng ông , năm đó ông lười biếng thích uống rượu, để ấn tượng sâu sắc, nếu thiếu thì đuổi việc từ lâu .”
“Vậy tại ? Bà ... bà thế nào…” lẩm bẩm hỏi.
Mẹ đến mức nên lời, dựa ở bên cạnh chống đỡ, bà mới gục ngã.
“Bởi vì... Vương Lệ là đàn ông.” Cảnh sát Tống từ tốn .
“Cái gì?” bật dậy: “Không thể nào, quen bao nhiêu năm nay, bà thể là đàn ông ?”
Cảnh sát Tống khổ: “Là sự thật. Mặc dù năm đó ông thích để tóc dài ngang vai, nhưng là một đàn ông đích thực. đoán bố cháu cũng điều nên mới phản ứng dữ dội như và bắt đầu lẩn tránh . Nên rằng thời đại đó, chuyện sẽ chỉ trích cả đời, huống hồ bố cháu chỉ tình thầy trò với ông mà thôi.”