tới, xuống bên cạnh bà. Mẹ ngẩng đầu lên, căng thẳng . đột nhiên nhận , mấy năm nay, dù nhưng cái c.h.ế.t của bố vẫn in sâu trong lòng bà.
nắm chặt đôi bàn tay đan của để an ủi bà: “Không . Nhiều năm như chúng đều vượt qua , đừng lo lắng, con ở đây.”
Mẹ mím môi, im lặng gật đầu.
Chú Tống đưa cho chúng xem những bức ảnh hiện trường nơi tìm thấy hộp sọ của bố .
lướt qua một cái, m.á.u trong như trào ngược về tim, tay chân lạnh toát. Trong ảnh chính là chiếc bể cá lớn ở nhà nuôi.
Trong bể cá chỉ hai tảng đá lớn và những con hà biển bám dày đặc đá. Tảng đá cắt một chút, để lộ xương bên trong.
Một bức ảnh khác là bộ hộp sọ lấy , hốc mắt đen kịt trống rỗng hướng về phía ống kính, im lặng kể điều gì đó.
Mẹ ngạc nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt như đang hỏi.
“ nghĩ nhận .” Chú Tống quan sát tinh tế, đoán qua thần thái của .
“Là… là bể cá nhà nuôi…” thấy giọng khản đặc trả lời.
Những năm gần đây, nuôi chú trọng đến ranh giới riêng tư, ngoài và ông chú răng vàng thì ai đến nhà bà .
Mặt lộ vẻ kinh hoàng, há hốc miệng, , ảnh, chú Tống: “Chuy… chuyện gì xảy ?”
ngước từ bức ảnh lên, chăm chú chú Tống.
Trước đây chú Tống tìm hiểu tình hình hai gia đình chúng , mối quan hệ thiết giữa chúng . Chú thở dài : “Sự thật khó chấp nhận, mong cô và cháu cố gắng chịu đựng. cảnh sát bao năm nay, cũng hiếm khi gặp chuyện như thế .”
và tựa , nhiệt độ cơ thể xuyên qua quần áo ấm lẫn cho cơ thể lạnh lẽo và cứng đờ, vô thức nín thở lắng .
6.
Mẹ nuôi, , dì Vương sinh ở một vùng núi hẻo lánh tên gần đó, là con của một nghề mổ heo trong làng.
Ngôi làng đó quá nghèo, trẻ con học vượt qua một ngọn núi lớn, bộ hơn chục cây . Nếu gặp mưa lớn còn dễ xảy sạt lở đất, trẻ con càng khó học hơn.
Bố tham gia hoạt động dạy học tình nguyện do trường đại học tổ chức và phân về đúng ngôi làng .
Khi bố tàu hỏa hai ngày một đêm, đổi sang ô tô, xe lừa, bộ vài cây , cuối cùng cũng đến ngôi làng, ở cổng thấy những dãy nhà tranh vách đất thấp bé, cửa sổ thì rách nát, đường đất thì chỉ cần qua là bụi bay mù mịt, vòi nước lúc lúc chảy nước vàng khè, khiến bố gần như suy sụp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ha-bien/chuong-6.html.]
những đứa trẻ đón ở cổng với đôi mắt trong sáng và ngây thơ, bố và đồng nghiệp mềm lòng. Cứ như , họ bắt đầu một năm dạy học tình nguyện.
Giáo viên tình nguyện cơ bản cũng phân môn gì, dạy tất cả thứ.
Trong lớp học, trẻ con từ lớp 1 đến lớp 6 đều học chung một phòng. hầu hết trẻ em thiếu ý thức học tập, thực nghiêm túc lắm, chỉ là thấy mới lạ.
Dì Vương là khác biệt nhất trong đó.
Bà học chăm chỉ, nếu về nhà giúp bố mổ heo, bà sẽ ôm cuốn từ điển Tân Hoa mà bố tặng để sách và học chữ. Bà luôn lem luốc, tóc dài ngắn lởm chởm. Vì chải đầu tắm rửa nên tóc khô xơ và rối bù.
Một năm , bố và đồng nghiệp rời khỏi ngôi làng nghèo khó, trở về thị trấn việc.
Trước khi chia tay, bố đặc biệt ghi địa chỉ nhà cho dì Vương, tặng hết sách vở mang theo cho bà và : “Em học hành chăm chỉ mới tương lai, mới cơ hội thoát khỏi vùng núi . Sau , mỗi tháng thầy sẽ gửi tiền cho em học, tuyệt đối đừng đưa tiền cho bố em, em tự giữ lấy.”
Bố dì Vương chỉ mổ heo, nghiện rượu, đ.á.n.h đập vợ con. Cứ mỗi dì Vương về nhà là y như rằng bà sẽ trở với mặt mày và đầy thương tích.
Dì Vương gật đầu với bố : “Thầy Trì, em sẽ học hành chăm chỉ để ngoài tìm thầy.”
“Tốt lắm, thầy chờ em!”
Sự hỗ trợ kéo dài suốt nhiều năm. Bố là giáo viên nên kiếm nhiều tiền, nhưng mỗi tháng đều cố gắng tiết kiệm tiền gửi cho dì Vương.
Lúc đó là chủ một tiệm sách, bố thường đạp xe đến tiệm sách sách giờ .
Ông ôn hòa, khiêm tốn, lịch sự và hiểu rộng, giảng bài hài hước thú vị, vẻ ngoài sáng sủa trai. Cả hai lâu ngày nảy sinh tình cảm, lâu thì kết hôn sinh .
Sau khi kết hôn, bố chăm lo gia đình, tan sở là từ chối hoạt động để về nhà bầu bạn với và . Hàng xóm láng giềng đều hết lời khen ngợi ông.
Sau , dì Vương thật sự thoát khỏi ngôi làng, tìm bố .
Khi bà đến văn phòng tìm bố , bố vui mừng. Ông vỗ vai dì Vương : “Đứa trẻ ngoan, thầy lầm em!”
Sau đó, dì Vương ở thị trấn chúng công, thỉnh thoảng sẽ hẹn bố ngoài ăn uống trò chuyện về một vấn đề khó hiểu gần đây. Bố cũng coi bà như học trò của , thỉnh thoảng khuyên bảo.
Cho đến một ngày… Hôm đó dì Vương hẹn bố đến một quán cà phê mới mở trong vùng, khác ngày thường là bà chọn phòng riêng vì ở đại sảnh.
“Sao Tiểu Vương? Em trong điện thoại là chuyện gì đó nghĩ thông, là chuyện gì?”
Bố đặt cặp tài liệu xuống xuống, ông khó hiểu quanh phòng riêng: “Sao ở đây?”