GÓP NHẶT THÀNH MỘT GIA ĐÌNH - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-02 04:50:36
Lượt xem: 593

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Không, cưới… À , cưới! cưới nàng … cưới, cưới…”

 

Thanh Sơn thúc “cưới” tới “cưới” lui cả nửa ngày, cũng chẳng hiểu rốt cuộc là cưới ai.

 

Chỉ thấy mẫu liếc ông một cái, mặt đổi sắc dậy, bất ngờ áp sát môi hôn ông một cái “chụt”, điềm nhiên xuống, lạnh nhạt hỏi tiếp:

 

“Vậy còn ? Huynh cưới ?”

 

Chắc mẫu pháp thuật thật .

 

Câu thốt , Thanh Sơn thúc lập tức loạng choạng cả , như thể cũng chẳng đường nữa.

 

Ông ngơ ngẩn dậy, miệng :

 

“Nàng… nàng chờ một chút…”

 

Rồi cứ thế đ.â.m đầu cánh cửa.

 

Cửa bật mở, trông thấy bên ngoài, mặt ông đỏ bừng như gấc chín, cúi đầu, cả ánh mắt cũng dám sang phía .

 

Ta tự ngộ một điều:

 

Thì … đây chính là kiểu “nàng dâu nhỏ thẹn thùng” mà vẫn .

 

Mẫu thấy ngoài cửa, liền bảo Thanh Sơn thúc hôm hãy đến, tối hôm bà dùng bữa cùng , hai con ăn một bữa thịt thỏ no nê.

 

Đến khi giường, đắp kín chăn , mẫu mới vỗ nhẹ , dịu dàng hỏi:

 

“Trân nhi, con ngủ một , ?”

 

Ta Lưu Tiểu Hoa cũng ngủ một .

 

Nàng từng , trẻ con nào mà trong nhà vẫn còn phụ , bảy tuổi đều ngủ riêng.

 

Ta thì tám tuổi , chắc chắn vì tuổi tác.

 

chuyện giống một giấc mộng quá đỗi đẽ, nên dám chắc, chỉ nhỏ giọng hỏi:

 

“Mẫu … con sắp phụ ư?”

 

Có mẫu là chuyện tuyệt diệu nhất .

 

Nếu như thêm một phụ mua kẹo cho , thì chẳng … cuộc sống đúng là thần tiên cũng chẳng bì kịp ?

 

Mẫu gật đầu, cho — giấc mộng nhất thế gian , thực sự mơ .

 

Về phần sẽ gọi ai là phụ cần mẫu , cũng hiểu.

 

Ta còn là trẻ con nữa, hết.

 

Thanh Sơn thúc thường xuyên mẫu đến mức… thịt trong bát cũng quên ăn.

 

Ông thích mẫu còn nhiều hơn cả thích ăn thịt.

 

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ngày hôm , Thanh Sơn thúc mang đến một cái túi tiền cũ kỹ.

 

Dù bên ngoài bạc màu, nhưng đổ là ngân lượng và tiền đồng.

 

Ông đẩy túi tiền qua cho mẫu , khẽ :

 

“Sính lễ. Nếu đủ… sẽ tiếp.”

 

Mẫu đếm qua một lượt, hề do dự, liền nhận lấy ngay.

 

Chúng cũng của hồi môn xuất giá.

 

Nhà ông vẫn là mái tranh rách nát, còn nhà tuy chỉ là nhà đất, nhưng vẫn khá hơn.

 

Thế nên khi thành , ông sẽ dọn về ở cùng chúng .

 

Hôm thành , Điền thẩm dẫn tới, treo đầy cả căn nhà sắc đỏ.

 

Ta và Lưu Tiểu Hoa giúp một tay, lén bóc kẹo cho miệng.

 

Điền thẩm :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gop-nhat-thanh-mot-gia-dinh/chuong-7.html.]

“Đây là kẹo đổi xưng hô dành cho Trân nhi đấy. Ăn , thì gọi Thanh Sơn thúc là ‘phụ ’ đó nha.”

 

Ta ăn nhiều kẹo, thế nên đến khi phụ và mẫu bái đường, tiếng “phụ gọi vang dội rõ ràng — chút ngập ngừng.

 

Bàn tiệc hôm , món nào cũng ngon tuyệt.

 

Tám mặn tám chay, là bữa cơm ngon nhất trong đời từng ăn.

 

Mấy vị đại thẩm trong thôn nhét thức ăn miệng, tranh thủ nhả lời ngoài.

 

Vị đại thẩm từng tới nhà mối sắc mặt khó coi nhất, bĩu môi thì thầm:

 

“Cưới một phụ nhân mặt vàng úa, cái tên Lưu Thanh Sơn chắc là đầu óc vấn đề .”

 

Thẩm thẩm nhà trưởng thôn trừng mắt :

 

“Ngày vui của , ngươi ăn thì về nhà .”

 

Một vị đại thẩm khác tiếp lời, phụ họa:

 

“Mặt vàng thì chứ? Mặt vàng là kinh nghiệm.”

 

“Du thật đúng là phúc, hai mươi sáu tuổi mà vẫn cưới một nam nhân tráng kiện.”

 

“Các ngươi xem, Thanh Sơn vạm vỡ như tảng đá, eo ôi, tối nay chắc sập cả giường mất thôi!”

 

Điền thẩm tới đó thì lập tức bịt tai , cho tiếp.

 

Ta chỉ với Điền thẩm:

 

“Thẩm đừng bịt nữa, con hết …”

 

Vả — giường trong phòng phụ và mẫu là phụ mới đóng.

 

Chắc chắn sẽ sập !

 

Phụ , mẫu , hài tử — ba chúng đều đủ, thế là thành một gia đình trọn vẹn.

 

Mà một gia đình trọn vẹn, thì chung một mục tiêu thôi.

 

Đó là: Kiếm tiền, kiếm tiền, và… kiếm tiền.

 

Có tiền , thể xây nhà bằng gạch, ăn thịt nhiều hơn, và nhét đầy bông y phục để chống lạnh.

 

Ta vẫn còn nhỏ, tiền trong nhà chủ yếu là do phụ và mẫu .

 

Mẫu chủ yếu may áo, giày mang bán.

 

Còn phụ thì giỏi hơn — ông đóng đồ gỗ.

 

Phụ từng , từ nhỏ ông cao lớn.

 

Mười bốn tuổi cao to như lớn.

 

Cha nuôi thấy tướng tá ông thể đ.á.n.h cả nhà, sợ quá, bèn đuổi ông .

 

Ông tìm đến một tiệm gỗ, xin học nghề, đ.á.n.h mắng cũng chạy, học trò công suốt tám năm.

 

Tới lúc thành nghề, tình cờ rằng ở thôn Đào Lý một đứa nhỏ mồ côi sống đơn độc.

 

Ông liền đổi sang họ Lưu, lấy họ của dòng lớn nhất trong thôn, định ở đây nuôi dưỡng đứa trẻ .

 

Có lẽ… ông Trời ông là tâm, nên mới cho ông gặp mẫu , một mái nhà thật sự.

 

Phụ mở một sạp đồ gỗ ở trấn .

 

Mẫu cũng gửi đồ may vá, giày dép theo sạp của ông để bán.

 

Chỉ là khi danh phận rõ ràng, nên hai con tiện tới gần.

 

Giờ thì khác .

 

Đã là chính thê, mẫu liền dắt xem tận nơi.

 

Đồ gỗ phụ cũng giống con ông: chắc chắn, mộc mạc, cầu kỳ.

 

Rất nhiều quanh vùng nhận sản phẩm của ông, nhà ai thiếu bàn ghế liền đến mua.

 

 

Loading...