GÓP NHẶT THÀNH MỘT GIA ĐÌNH - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-02 04:50:34
Lượt xem: 676

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chỗ củi nếu đem bán trấn, cũng vài trăm văn tiền.”

 

“Trước mắt gửi chừng , phần còn … đợi đến mùa xuân nhất định trả đủ.”

 

Thanh Sơn thúc chỉ móc hai mươi văn đưa hôm , giọng khàn khàn cộc lốc:

 

“Đã là hai mươi văn… thì chỉ lấy hai mươi văn thôi.”

 

Nói , ông đặt bó củi cuối cùng xuống, đầu mà rời .

 

Mẫu vội đuổi theo, đuổi thẳng đến căn nhà rách nát ông đang ở, nhưng dù gọi thế nào ông cũng chịu mở cửa.

 

Bà trở về, chỉ :

 

“Con đó, xuống!”

 

“Hôm nay sẽ dạy con cách tính tiền công cho .”

 

đếm ngón tay giảng giải:

 

“Chỗ hai mươi văn mà Trịnh địa chủ đưa cho con là vì thấy con tội nghiệp nên mới cho ăn năm bữa cơm và thêm chút tiền.”

 

“Chứ ruộng thực thụ, ai thuê một đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi?”

 

“Còn như Thanh Sơn thúc thúc, vóc dáng lớn như , năm ngày công, ít nhất cũng trả hai, ba trăm văn.”

 

“Huống hồ, đống củi — giữa mùa đông thể bán năm, sáu trăm văn cũng chẳng lạ gì.”

 

Mẫu thở dài:

 

“Lần , món nợ ân tình đúng là nhỏ.”

 

“Ranh con, là do con gây …”

 

“Ngày mai xách giẻ lau với chổi quét nhà, theo nhận !”

 

Căn nhà rách , vẫn chẳng khá hơn là bao.

 

Chỉ là… sạch sẽ hơn đôi chút so với hồi mẫu còn ở trong đó.

 

Ta và mẫu dọn dẹp đến mức lưng gãy , mới khiến nơi trông giống chỗ cho ở.

 

Đến khi quét đến nhà bếp, trong nồi còn sót một ít cháo khê.

 

Ta ghé ngửi thử, lập tức bịt mũi lùi :

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Cháo gì mà khê cả nồi, thúc sống thật khổ quá!”

 

Mẫu đem chỗ cháo đổ bát, rửa nồi :

 

“Dù cũng thể để phí lương thực. Cứ để cho .”

 

“Ngày mai tới — mang thêm cho phần điểm tâm đàng hoàng.”

 

Đến tận chiều muộn, Thanh Sơn thúc mới trở về, lưng còn kéo thêm một bó củi lớn.

 

Có vẻ ông sống bằng cách bán củi lấy tiền.

 

Khi thấy căn nhà sạch sẽ, ông sững , gương mặt chút ửng đỏ, ngập ngừng :

 

“Ta… thêm cho các hai bó củi nữa.”

 

Mẫu lắc đầu:

 

“Thanh Sơn , hôm nay công.”

 

“Quét dọn một tính mười văn, hôm nay quá vất vả — tính hai mươi văn.”

 

“Về sẽ định kỳ đến dọn, trừ dần củi còn nợ, thấy ?”

 

Thanh Sơn thúc thành thật, chỉ gật đầu.

 

Mẫu :

 

“Huynh nấu cơm cả. Chi bằng mỗi ngày hai bữa, nấu giúp .”

 

“Gạo và rau thì do tự chuẩn . Cơm chín, sẽ sai Trân nhi mang sang.”

 

“Mỗi ngày cũng tính mười văn tiền. Huynh đồng ý ?”

 

Thanh Sơn thúc vẫn chỉ gật đầu, như thường lệ — ông chẳng nhiều.

 

Về đến nhà, mẫu lấy nhánh cây, chấm tro bếp, vẽ hai đường dài lên cây cột, với :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gop-nhat-thanh-mot-gia-dinh/chuong-5.html.]

 

“Nhìn kỹ . Một nét là mười văn tiền.”

 

“Vẽ đủ bốn mươi lăm nét, thì nợ của con coi như trả xong.”

 

, hài tử cũng thể sống mà ăn thịt.

 

Mẫu lúc đầu còn cam lòng, quyết định nấu cơm giúp nữa, để xem ông xoay xở .

 

Ai ngờ, ông thật sự tự nấu lấy mà ăn.

 

Cứ cách hai ngày, ông đem tới một phần thịt kho cháy khét, chẳng ngon lành gì, cũng chịu mang về.

 

Mẹ con đành bịt mũi mà ăn cho hết.

 

Một bướng bỉnh như , cuối cùng mẫu chỉ đành nhận nấu .

 

Chỉ là, bà rút ngắn tiền tính công — Ba ngày, mới vẽ một nét mười văn.

 

Cứ thế, cứ thế đưa cơm qua từng ngày… trận tuyết lớn cũng bắt đầu rơi xuống.

 

Đến ngày tuyết phủ ngập tới bắp chân, mang sang phần cơm cuối cùng của năm nay — phần còn , chỉ đành chờ sang xuân mới tính tiếp.

 

Nào ngờ, ngay hôm gõ cửa thùm thụp ngoài sân.

 

Thanh Sơn thúc đó, tay cầm một miếng thịt muối, ngượng ngùng mẫu :

 

“Ta để tiểu Trân mang cơm nữa… tự sang ăn, ?”

 

Ngoài , nền tuyết trắng xóa, là một hàng dấu chân sâu hoắm.

 

Lớp tuyết từng khiến trượt ngã, chân ông, nó ngoan ngoãn đến lạ — khiến khác thôi cũng thấy yên lòng.

 

Ta níu lấy tay mẫu , nũng nịu lay lay:

 

“Mẫu ~ Cho thúc thúc tới mà~”

 

“Thúc mà tự nấu, chỉ tổ phí mất miếng thịt ngon thôi.”

 

Mẫu hai kẻ ngốc chúng , bất lực thở dài:

 

“Được , …”

 

“Biết là hài tử thể ăn thịt, nấu cho hai .”

 

Từ đó về , Thanh Sơn thúc ở nhà ngày càng nhiều hơn.

 

Lúc thì trong nhà chiếc ghế hỏng, ông tay sửa .

 

Lúc thì tuyết đọng quá dày mái nhà, ông leo lên gạt sạch.

 

Cứ , cứ

 

Đến khi giao thừa, mẫu nỡ để ông một ăn Tết nữa.

 

Ba chúng gom góp , cùng đón một cái Tết ấm áp và chỉnh tề.

 

Điền thẩm còn mang sang một chút rượu do Lưu thúc mua.

 

Mẫu cảm tạ Thanh Sơn thúc, nên rót cho ông hai chén.

 

Ai ngờ tửu lượng của ông , uống xong mặt đỏ bừng, dựa cột ngoài hành lang, tiếng pháo nổ ngoài sân mà ngây ngô.

 

Ta từng thấy Lưu thúc say rượu, mà say thường nhiều hơn.

 

Ta liền tranh thủ hỏi:

 

“Thanh Sơn thúc, vì thúc cứ cho con ăn thịt ? Là vì con đáng yêu ?”

 

Ông xoa đầu , nở nụ dịu dàng:

 

“Thúc thấy con, giống như đang thấy chính lúc còn nhỏ…”

 

“Thúc chỉ — cho đứa nhỏ ăn thịt.”

 

Thì say quả nhiên sẽ nhiều.

 

Thanh Sơn thúc cứ thế, dựa cột, lẩm bẩm ngớt, gần như đem nửa đời mà giãi bày .

 

Ông , tên thật của ông là Lưu Thanh Sơn.

 

Mà là — “kẻ ai cần.”

 

 

Loading...