mà — để học cách năng cho đúng mực đây?
Sau , hiểu, mặt mẫu nên nhắc đến chuyện nhi tử bà mất.
Vậy , gì khiến bà đau lòng nữa ?
Ta dè dặt về phía mẫu .
Bà lâu vận động, chỉ đ.á.n.h hai gậy mà cũng thở hổn hển cả lên.
Chỉ thấy bà cứng , nhưng vẫn gắng kéo khóe miệng gượng , sang Điền thẩm :
“Điền tỷ tỷ, cảm tạ tỷ thời gian qua vẫn mang cơm cho .”
“Còn đứa nhỏ … nó quá nghịch, quản .”
Mắt bỗng sáng rực lên.
Bà quản ? — nghĩa là, bà thật sự xem là con gái của !
Quả nhiên, mẫu bắt đầu quản thật .
Bà xách tai lôi về nhà, xuống thở dốc, nghiêm mặt hỏi:
“Trộm cắp là sai, con ?”
Ta lắc đầu.
Thật sự… .
Khi đói quá, từng lén trộm vài củ khoai, vài nhánh rau trong vườn của hầu hết các nhà trong thôn.
Chỉ ít mắng , với những nhà đó — liền dám bén mảng đến nữa.
Còn đa phần đều gì. Đặc biệt là trưởng thôn bá bá, đôi khi còn thấy tận mắt, lặng lẽ nhét cho một quả trứng tay.
Nghe kể xong, mẫu thở dài:
“Phải … con từng nhà trộm nữa mà. Ai chấp nhặt với một đứa trẻ cha chứ…”
Nói đoạn, bà nghiêm mặt :
“ về thì khác.”
“Nếu con gái của , thì từ nay về — trộm cắp nữa, rõ ?”
Ta gật đầu thật mạnh:
“Nghe rõ ạ! Mẫu , gì con cũng hết!”
Chỉ cần chịu mẫu của , thì nhà xí thơm, cũng sẽ tin là thơm!
Thấy gật đầu, sắc mặt bà cũng dịu đôi phần, hỏi:
“Gạo trong nhà để ở ?”
Ta chỉ về phía nhà bếp — nơi đó còn mấy đấu ngô mà kéo về từ căn nhà rách.
Mẫu bước , múc đầy một bát to, nắm tay dắt .
Vừa :
“Chút nữa tới nhà trưởng thôn, con xin , mang bát ngô bồi thường cho họ, ?”
Tay bà thật ấm.
Lúc , dù thật sự ngang qua nhà xí… thì với , thứ phả mũi cũng sẽ là hương thơm.
Khi đến nhà trưởng thôn bá bá, trong sân tụ tập nhiều , hình như đang bàn chuyện trú đông.
Mùa đông ở đây lạnh, tuyết lớn phủ kín cả thôn, lo chặt đủ củi chất đầy trong nhà từ khi mùa đông đến.
Ta ghét mùa đông nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gop-nhat-thanh-mot-gia-dinh/chuong-3.html.]
Khi , chỉ thể nhặt cành khô, trộm ít củi bên nhà , lấy thêm một ít bên nhà khác.
Cả tháng trời dài dằng dặc, chỉ mỗi Lưu thúc là thỉnh thoảng ghé mắt xem đói c.h.ế.t rét c.h.ế.t , còn chẳng ai đến cả.
Tuyết trắng đến chói mắt, trắng đến mức khiến cảm thấy một thật là đáng thương.
năm nay, còn đáng thương nữa .
Chỉ là… nếu trộm, củi đốt của nhà lấy ?
Ta còn đang ngẫm nghĩ, thì mẫu đẩy về phía , tay đưa bát ngô cho :
“Con định gì với trưởng thôn?”
Nhớ những gì bà dạy ở nhà, cúi đầu thật sâu, cung kính hành lễ:
“Trưởng thôn bá bá, con xin , hôm qua lén lấy táo đỏ của .”
“Bát ngô là con bồi thường. Con thề — về sẽ trộm cắp nữa.”
Cả nhóm trong sân đều đầy kinh ngạc.
“Cái đứa ăn mày gì thế? Nó bảo trộm nữa hả? Thế nó sống bằng gì?”
“Sống bằng sức lao động chứ . Bảy tuổi , cũng việc . Nói thật, nó mà còn trộm nữa, cũng chẳng nhịn nổi .”
“Là Du quả phụ dắt nó tới đấy ? Không lẽ… thật sự định nhận nó con gái nuôi?”
“Ài… mất con , nhận một đứa về cũng thôi. Có điều… nhận một nha đầu chứ, kiểu gì chẳng gả ngoài…”
Tiểu Lưu nhi là cái tên do chính tự đặt cho .
Chỉ là, phần lớn trong thôn gọi thế. Họ quen miệng gọi là “tiểu ăn mày”.
Mẫu nắm c.h.ặ.t t.a.y , giữa đám đông đang lao xao bàn tán, nâng cao giọng tuyên bố:
“Từ nay đứa nhỏ sẽ tên họ đàng hoàng.”
“Nó theo họ , gọi là Du Trân — chữ ‘Trân’ trong trân bảo.”
“Trước đa tạ chăm sóc nó, còn bao dung cho vài thói quen của nó.”
“ về … nó mà còn trộm nữa, cứ việc đến báo , sẽ đập gãy chân nó.”
Trong đám đáp :
“Chuyện đó là tất nhiên. Hài tử mẫu mà còn trộm cắp — thế thì đúng là giáo dưỡng . Bọn cũng chẳng dung túng .”
Mọi phá lên .
Trưởng thôn bá bá nhận lấy bát ngô trong tay , đem nhà đổ hũ, đó bước với một cái phong bì đỏ trong tay.
Ông đưa cho mẫu , :
“Nhận con gái cũng là chuyện lớn, chút lễ mọn … ngươi đừng chê ít, chỉ là chút lòng thành của .”
Mẫu xua tay từ chối, nhưng trưởng thôn bá bá lập tức sa sầm mặt:
“Đây là chuyện nhân tình thế thái bình thường thôi. Thế nào, định qua với trong thôn nữa ?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chúng còn sống trong thôn, đương nhiên là qua với .
Cuối cùng, mẫu nhận lấy.
Về đến nhà mở xem, mười đồng tiền đồng, bằng đúng tiền mừng khi trong thôn nhà sinh con.
Vừa mới về nhà bao lâu, lục tục thêm nhiều tới, đều mang theo phong bì đỏ chứa mười văn tiền mừng đưa tới cửa.
Ha ha, giờ thì cả thôn đều mẫu !
Việc đầu tiên mẫu khi trở thành mẫu của , chính là vá chiếc quần rách.
Bà tháo chiếc áo cũ của , dùng vải đó để vá lỗ thủng ở m.ô.n.g cho , còn may thêm cho hai bộ y phục mới.