Ta nuốt nước miếng cái ực — thịt gà đấy.
nghĩ đến việc gặp mẫu tương lai, lắc đầu, cắm đầu cắm cổ chạy về phía cuối thôn.
Ta căn nhà đó.
Vừa nhỏ rách, chẳng ai ở.
Điền thẩm thấy chạy vội qua liền vẫy tay gọi , dúi cho một cái giỏ trúc :
“Tiểu Lưu nhi, con định tìm Du thẩm ? Ngoan, đang việc, con giúp mang giỏ cơm đến cho bà nhé.”
“Haiz… cũng là khổ. Dù gì cũng là thê tử của , giờ cướp nhà chiếm ruộng, đến mấy bữa cơm cũng chẳng buồn đưa tới cho .”
Từ những lời thì thầm oán trách của Điền thẩm, mới hiểu .
Thì ở trong thôn , nếu một nữ nhân mất cả trượng phu lẫn nhi tử, thì phần gia sản còn … sẽ còn là của họ nữa.
Mà sẽ trong tộc chia , giao cho những thích còn sống bên nhà chồng.
Phu quân của Du quả phụ họ Lưu, là dòng họ lớn trong thôn — cũng giống như họ của Lưu Tiểu Hoa.
Vậy nên bộ nhà cửa, ruộng vườn, đồ đạc của bà… cuối cùng đều rơi tay nhà Lưu Nhị Ngưu.
Giờ bà chỉ thể chuyển tới sống ở căn nhà rách nát cuối thôn.
Từ nay về , nhà họ Lưu chỉ cần mỗi năm phát cho bà vài chục cân lương thực, để bà c.h.ế.t đói là .
Thế nhưng, Điền thẩm … Du quả phụ quá đau lòng, đến cơm cũng chẳng buồn nấu.
Nếu ai mang cơm tới, khi bà sẽ thật sự để bản c.h.ế.t đói mất.
Điền thẩm là .
Tuy bà lấy bất cứ thứ gì từ nhà Du quả phụ, nhưng vẫn bằng lòng san bớt phần cơm nhà , sai mang đến cuối thôn.
Ta xách giỏ trúc, bước căn nhà lợp cỏ rách nát, trông còn nát hơn cả nhà của .
Du quả phụ im chiếc giường bẩn thỉu, chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Ta lấy bát canh mà Điền thẩm hầm cho bà — xương ninh kỹ, phía còn nổi một lớp mỡ vàng óng, mùi thơm ngào ngạt.
Thế nhưng Du quả phụ vẫn hề ngẩng mắt lấy một .
Tựa như… bà hóa ngốc .
Ta gọi bà, bà đáp.
khi đưa thìa đến bên miệng, dí vài — bà sẽ mở miệng, nuốt xuống.
Ngốc thì .
Ngốc dễ lừa.
Ta ghé sát tai bà, khẽ hỏi:
“Du thẩm ơi, mẫu của ?”
Lần bà mắng nữa.
Chỉ là… vẫn chẳng một lời.
Ta hỏi thứ hai, bà vẫn im lặng.
Đến thứ ba, bắt đầu lanh trí hơn, đổi cách hỏi:
“Du thẩm ơi, mẫu của ?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nếu gì… sẽ xem như đồng ý đó.”
He he, bà gì cả.
Thế là tìm một tấm ván mục, đặt vị mẫu còn đang ấm nóng lên , dồn hết sức mà kéo về nhà.
Kéo một đoạn nghỉ một chút, cứ thế kéo suốt một canh giờ, cuối cùng, trong nhà cũng một mẫu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gop-nhat-thanh-mot-gia-dinh/chuong-2.html.]
Tuy rằng vị mẫu lời nào, ăn cơm cũng đút thật lâu.
từ nay, khi ngoài cũng để trông ngóng, lúc về, bên trong căn nhà rách nát của , còn một đang thở khò khè chờ .
Đặc biệt là ban đêm.
Khi bà ngủ say, sẽ len lén chạm lớp thịt mềm nơi cánh tay bà, nép sát bà, bà cũng hề đẩy .
Mấy ngày , dù chỉ là cầm đôi đũa, cũng hỏi thật rõ ràng:
“Mẫu , thích đôi nào ạ?”
“Mẫu , là đôi ở giữa ?”
“Mẫu , là đôi bên trái?”
“À, hiểu , mẫu thích đôi bên .”
Ta gọi thật nhiều tiếng “mẫu ”, gọi cho thật đời.
Chỉ tiếc, trong nhà chỉ ba đôi đũa, một chỉ gọi bốn tiếng.
Bà vẫn chẳng để ý đến , mặc nhảy lên nhảy xuống, nấu cơm, giặt y phục, lau cho bà.
Cứ như thế… như thể sẽ cả đời.
Cho đến một hôm, lén lấy một nắm táo đỏ từ nhà trưởng thôn bá bá.
Táo đỏ là thứ để bổ khí dưỡng huyết.
Môi bà tái nhợt đến mức còn chút huyết sắc nào, bồi bổ cho bà một chút.
Thế nhưng, khi thấy bát táo đỏ hấp , đầu tiên bà mở miệng chuyện với :
“Chỗ táo … ở ?”
Ta từng Điền thẩm dạy dỗ Lưu Tiểu Hoa rằng, hài tử thì dối với mẫu .
Thế là hì hì đáp:
“Là táo phơi ngoài sân nhà trưởng thôn bá bá, con lén bốc một nắm đem về.”
Bốp!
Bà đ.á.n.h rơi cái bát tay .
Ba tháng trời, từ mùa hạ chuyển sang mùa đông, cuối cùng bà cũng lộ một chút sức sống.
Ta chẳng màng mấy quả táo quý giá nữa, mừng rỡ nhảy lên ôm lấy bà:
“Mẫu ! Người chịu để ý tới con ?!”
Không chỉ để ý , bà còn chủ động bước xuống giường, ánh mắt đảo quanh trong nhà như đang tìm kiếm gì đó.
Rồi bà nhặt lấy một cây gậy trúc ở góc cửa, giơ lên — quật thẳng m.ô.n.g !
Có đ.á.n.h , theo bản năng lao thẳng ngoài, chạy về phía nhiều .
Đến khi nhận , mẫu cũng đuổi theo .
Quá lâu nắng, bước khỏi cửa, bà nheo mắt vì chói, giơ gậy lên, tiếp tục đ.á.n.h m.ô.n.g .
Nhà Điền thẩm gần ngay cạnh, thấy động tĩnh liền xách đống y phục đang định mang phơi, bước xem.
Vừa thấy mẫu , bà liền mừng rỡ reo lên:
“Du ! Cuối cùng cũng chịu bước khỏi nhà ?!”
Lúc kỹ thấy mẫu đang gì, Điền thẩm vội vàng bước đến ngăn :
“Muội , bớt giận một chút . Dù gì thì đứa nhỏ cũng dốc hết lòng chăm sóc suốt bao lâu nay . Nếu nó lỡ lời gì tai, cũng đừng để bụng.”
Ài… đến cả Điền thẩm cũng ăn vụng về.