Sau khi em trai xuất viện,  trở thành  vô hình trong nhà.
 
Cho dù họ  sự thật, cũng   với  một lời xin .
 
 nghĩ,  cũng  cần lời xin  của họ nữa.
 
Thay vì ở  nhà họ Uông,  họ coi là vật  thế cho Khâu Lâm.
 
Cuối cùng  đuổi  một cách vô tình, chi bằng tự   điều mà rời .
 
 thực tế  tàn khốc.
 
   tiền,  tìm cách học  bản lĩnh sinh tồn  .
 
Bầu  khí khó xử  kéo dài đến nửa tháng .
 
Cho đến khi Cố Cẩn Đình dẫn theo một  mặc áo cà sa bước  nhà họ Uông.
 
"Đại sư, thật sự  cách để A Lâm trở về ?"
 
 trốn trong góc,  thấy cuộc  chuyện nhỏ trong thư phòng, trong lòng dâng lên một dự cảm  lành.
 
Để Khâu Lâm trở về?
 
"Cô  là du hồn ở thế giới khác, chỉ cần để cơ thể hiện tại của cô   trở  thói quen sinh hoạt  đây,  vật trung gian  đó  sẽ  phép,  khả năng triệu hồi thành công."
 
Trong thư phòng im lặng một lát,  hỏi một câu: "Vậy Miểu Miểu thì ?"
 
"Sẽ biến mất một  nữa, một vật chứa  thể chứa hai linh hồn."
 
"..."
 
Dường như   sự do dự của , Cố Cẩn Đình vội vàng : "Dì ơi, chúng   hại c.h.ế.t A Lâm! Uông Miểu cô   hưởng thụ mười bảy năm tình yêu, nhưng A Lâm thì  nhận  gì cả, đến lúc c.h.ế.t cô  vẫn còn gọi điện cho dì."
 
Lần , trong phòng     ai  gì.
 
Mồ hôi lạnh từng giọt lăn xuống trán .
 
Khuôn mặt  trắng bệch, từ từ hiện lên nụ  thảm hại.
 
Rõ ràng là họ  thống nhất chiến tuyến.
 
 chỉ cảm thấy đáng buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giua-hai-the-gioi/7.html.]
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Rõ ràng    gì cả,   tất cả bọn họ coi là kẻ thù.
 
Chỉ vì họ cảm thấy áy náy với Khâu Lâm ?
 
  trốn.
 
Tuyệt đối  cho họ cơ hội.
 
  còn để ý đến động tĩnh trong thư phòng nữa, lặng lẽ xuống lầu, lặng lẽ bước  khỏi cửa lớn.
 
"Cô chủ, cô   ? Sao  mang theo tài xế?"
 
Lời của  giúp việc khiến  cứng đờ cả .
 
Cùng lúc đó, cửa thư phòng mở .
 
Cố Cẩn Đình dẫn đầu với khuôn mặt u ám,  chằm chằm   đang bước nửa bước  ngoài cửa.
 
7
 
  giam cầm.
 
Bị giam cầm trong căn phòng trọ tồi tàn mười lăm mét vuông mà Khâu Lâm thuê.
 
Mẹ đang lục lọi thứ gì đó trong tủ quần áo của Khâu Lâm.
 
  họ hạ thuốc.
 
Chỉ  thể trơ mắt  bà cởi quần áo của , mặc  chiếc váy trắng mà  đây  tuyệt đối sẽ  mặc.
 
"Mẹ ơi, xin hãy tha cho con, cho dù   Khâu Lâm, con cũng sẽ đối xử  với  mà..."
 
"Con  học nhạc nữa, con cũng  thể đến công ty giúp ba gánh vác..."
 
 cầu xin, cố gắng đánh thức chút lương tâm cuối cùng của bà.
 
Mẹ vuốt tóc , trong mắt thoáng qua một tia áy náy.
 
"Miểu Miểu ngoan, đợi chúng  bù đắp xong cho A Lâm,  nhờ đại sư  phép đưa con trở    ?"
 
Giọng bà dịu dàng, nhưng   như rơi xuống địa ngục.