Giữ lấy phút cuối của mùa hạ - Chương 22.2: Ngốc chết đi được!
Cập nhật lúc: 2025-06-25 16:14:51
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trò chuyện thêm về chuyện học hành ở trường, điện thoại của Phương Chỉ Hạ vang lên.
Là cuộc gọi từ Giang Nguyệt Nga.
Lúc này cô mới sực nhớ ra mình vẫn chưa nói với mẹ là tối nay sẽ ăn tối cùng bố của Kỳ Dực.
Phương Chỉ Hạ đứng dậy, đi ra ngoài nghe máy.
Giang Nguyệt Nga ở đầu dây bên kia hỏi cô đang ở trường hay không, khoảng mấy giờ sẽ về nhà.
Phương Chỉ Hạ đáp: “Con đang ăn tối với Kỳ Dực và chú Kỳ, ăn xong sẽ về luôn ạ.”
“Chú Kỳ? Bố của Kỳ Dực à?”
Bên kia điện thoại, Giang Nguyệt Nga im lặng mấy giây rồi hỏi: “Hai người đó có đang ở cạnh con không?”
Phương Chỉ Hạ: “Không ạ, con ra ngoài nghe điện thoại, tiện thể đi rửa tay.”
Giang Nguyệt Nga hạ giọng: “Có chuyện này mẹ vẫn chưa nói với con, không biết Kỳ Dực đã kể với con chưa.”
Phương Chỉ Hạ: “Chuyện gì vậy ạ?”
Giang Nguyệt Nga chần chừ rồi nói: “Mẹ của Kỳ Dực có bạn trai rồi, người đó khá tốt, hình như có ý định tái hôn. Dịp Quốc khánh này, cô ấy định dẫn Kỳ Dực đi gặp chú đó.”
Phương Chỉ Hạ ngẩn người đứng yên tại chỗ.
“Bạn trai…” Cô mất mấy giây để tiêu hóa thông tin này, rồi nhìn về hướng phòng ăn, “Kỳ Dực biết chuyện này chưa ạ?”
Giang Nguyệt Nga đáp: “Mẹ cậu ấy chưa nói rõ ràng, nhưng có lẽ nó cũng đoán được, dù sao các con cũng lớn rồi.”
Phương Chỉ Hạ suy nghĩ một lúc, cau mày hỏi: “Nếu dì Tống kết hôn, vậy Kỳ Dực sẽ thế nào ạ?”
Giang Nguyệt Nga thở dài: “Cũng không ảnh hưởng gì đâu, chỉ là trong nhà thêm một người thôi. Các con cũng học cấp ba rồi, hơn hai năm nữa là vào đại học.”
“Dì Tống một mình bao nhiêu năm nay cũng vất vả, giờ cũng nên nghĩ cho bản thân một chút. Sau này các con đi học xa, cô ấy sẽ chỉ còn lại một mình, chẳng lẽ cứ sống như vậy mãi?”
Phương Chỉ Hạ mím môi, đột nhiên không biết nên nói gì.
Giang Nguyệt Nga dặn dò: “Mẹ chỉ muốn nói, con đừng hỏi Kỳ Dực mấy chuyện này. Mặc dù hai đứa thân nhau, nhưng đây là chuyện riêng trong nhà của cậu ấy. Với chú Kỳ thì càng không nên nhắc tới, họ ly hôn nhiều năm rồi, giờ là hai gia đình khác nhau. Nếu Kỳ Dực có nói gì với con, thì con cứ nghe, cố gắng an ủi cậu ấy là được rồi.”
Phương Chỉ Hạ buồn buồn đáp: “Dạ, con biết rồi ạ.”
Trên đường trở lại phòng ăn, cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.
Nếu Kỳ Dực đã biết, thì tại sao lại không kể gì với cô?
Nhưng đúng là tính cậu ấy như vậy, có chuyện buồn hay không nghĩ thông, cũng chỉ thích giấu trong lòng rồi tự mình suy nghĩ.
Hồi bố cậu ấy dọn ra ngoài sau khi ly hôn, cậu ấy cũng không nói một lời nào.
Phương Chỉ Hạ lững thững đi tới cửa phòng ăn, cửa chỉ khép hờ. Cô đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy tiếng Kỳ An Niên vọng ra từ bên trong.
“Hay là con chuyển lên học ở tỉnh thành với ba đi? Bây giờ công việc của ba cũng ổn định rồi, ở nhà có bảo mẫu, tài xế đầy đủ, trường học ở đó cũng tốt hơn. Hoặc chuyển luôn sang trường quốc tế, sau này vào thẳng đại học nước ngoài cũng được.”
Vừa nghe câu đầu tiên, tay Phương Chỉ Hạ đang đặt lên tay nắm cửa lập tức buông xuống theo phản xạ.
Cùng lúc đó, tim cô như bị treo lơ lửng giữa không trung.
Nếu Kỳ Dực thật sự chuyển trường lên tỉnh thành, chẳng phải bọn họ sẽ phải xa nhau sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-22-2-ngoc-chet-di-duoc.html.]
Trà Đá Dịch Quán
Ít nhất là ba năm.
Nếu cậu ấy còn có ý định du học, thì khoảng cách này sẽ còn kéo dài vô tận.
Từ năm bảy tuổi đến giờ, hai người gần như chưa bao giờ rời xa nhau quá lâu, dù là nghỉ hè hay nghỉ đông, cô về nhà ông bà ngoại, thì lâu nhất cũng chỉ một hai tháng là lại gặp nhau.
Lần đầu tiên Phương Chỉ Hạ nhận thức rõ ràng đến vậy – cô thật sự không muốn xa Kỳ Dực một chút nào.
Thậm chí trong tiềm thức của mình, cô luôn nghĩ rằng họ sẽ không rời xa nhau quá lâu.
Cùng lắm là qua một kỳ nghỉ, hoặc một cuối tuần, là lại gặp nhau rồi.
Dù có cãi nhau, ai cũng không thèm để ý tới ai, nhưng trong lòng cô vẫn biết – không mấy ngày nữa họ sẽ làm lành như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng lại yên tĩnh một lúc, giọng Kỳ Dực bình tĩnh vang lên: “Không đi đâu, con học ở đây vẫn ổn.”
Chỉ trong một khoảnh khắc, Phương Chỉ Hạ như được trút bỏ gánh nặng.
Tâm trạng cô trong vài giây ngắn ngủi tựa như đang chơi tàu lượn siêu tốc – lúc đầu là cực kỳ hoảng loạn, sau đó lại trở nên yên tâm đến lạ.
Phương Chỉ Hạ hít một hơi thật sâu, đợi thêm một lát rồi mới đẩy cửa bước vào.
Nhưng Kỳ An Niên cũng không hề né tránh cô, thấy cô vào, ông cười bất đắc dĩ: “Thành phố Đồng An tuy nhỏ, nhưng lại dễ khiến người ta lưu luyến. Vừa rồi chú bảo Kỳ Dực chuyển trường lên tỉnh thành, nhưng nó không chịu.”
Phương Chỉ Hạ ngồi xuống chỗ mình, nghĩ đến lời dặn của mẹ khi nãy, đưa tay gãi nhẹ mũi, chỉ nói: “Đồng An thật sự rất tốt, mà tỉnh thành cũng rất tuyệt.”
Kỳ Dực nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt kia như mang theo điều gì đó khó nói thành lời.
Sau bữa ăn, Kỳ An Niên còn phải chạy đến buổi triển lãm tranh.
Ông tranh thủ dẫn hai đứa đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, mua cho họ một đống đồ linh tinh – quần áo, giày dép, cặp sách, Lego… đủ cả.
Ra khỏi trung tâm thương mại, điện thoại của Kỳ An Niên liên tục đổ chuông, toàn là người gọi hối ông đến bảo tàng mỹ thuật.
Kỳ Dực chủ động nói để họ tự bắt taxi về, bảo ông cứ đi làm việc của mình.
Trước khi chia tay, Kỳ An Niên nhìn cậu: “Nếu con thật sự muốn chuyển trường thì cứ gọi điện cho ba. Dù sao ba cũng sống một mình, con qua đó cũng tiện. Những chuyện khác đều có thể giải quyết được.”
Kỳ Dực gật đầu, lấy điện thoại gọi xe.
Trên đường về nhà, Phương Chỉ Hạ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nghĩ về chuyện ban nãy.
Liệu cô và Kỳ Dực, có phải sớm muộn gì cũng sẽ phải chia xa?
Cho dù bây giờ không chuyển trường, thì sau này thi đại học, có khi họ sẽ học ở hai thành phố khác nhau, hoặc sau này làm việc ở hai nơi khác nhau.
Rồi cậu ấy chắc chắn sẽ yêu đương, rồi kết hôn.
Hiện tại họ còn nhỏ, lần trước cậu từng nói tạm thời chưa nghĩ đến chuyện đó, nhưng sau này thì chắc chắn sẽ phải nghĩ đến.
Nghĩ đến đây, Phương Chỉ Hạ bỗng thấy hơi khó chịu, đầu cúi gằm xuống.
Có người phía sau chọc nhẹ vào gáy cô, “Suy nghĩ cái gì mà hồn vía bay mất vậy? Ngồi yên không nhúc nhích luôn.”
Phương Chỉ Hạ quay đầu nhìn cậu một cái.
Cô lắp bắp nói: “Đang suy nghĩ về cuộc đời.”
Đôi mắt dài hẹp của Kỳ Dực cong lên, cười khẽ: “Ồ? Thế đã nghĩ ra được điều gì chưa?”
Phương Chỉ Hạ lắc đầu.