Nhà hàng mà Kỳ An Niên đặt nằm trong khu thương mại trung tâm nhất của thành phố Đồng An – nơi tiêu dùng cao nhất ở thành phố tuyến hai tuyến ba này. Tầng một là các cửa hàng của những thương hiệu xa xỉ, còn tầng cao nhất có vài nhà hàng với không gian rất đẹp, mức chi tiêu trung bình đều lên tới cả ngàn tệ.
Xe vừa đỗ xong, ông bước xuống trước rồi châm một điếu thuốc.
Kỳ An Niên là người có nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng – thích uống rượu và nghiện t.h.u.ố.c lá nặng.
Lúc kết hôn với Tống Uyển Thanh, ông từng hứa sẽ cai thuốc khi bà mang thai. Quả thật ông đã bỏ thuốc suốt một năm đó, nhưng sau khi Kỳ Dực ra đời, ông lại hút lại như cũ.
Chỉ riêng vì chuyện này mà hai người từng cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Chẳng mấy chốc Kỳ An Niên hút xong điếu thuốc, rồi đột ngột ho sặc lên.
Kỳ Dực cau mày đứng bên cạnh: “Bây giờ bố vẫn hút nhiều vậy à? Năm ngoái còn bị viêm phổi phải nhập viện, hay là cai sớm đi.”
Kỳ An Niên phẩy tay, giọng khàn khàn nói: “Nếu cai được thì bố đã cai lâu rồi. Thói quen mấy chục năm đâu phải nói bỏ là bỏ.”
“Còn con, đừng có mà học hút thuốc đấy. Sau này nghiện rồi thì thôi xong, bỏ thuốc thì dễ, bỏ thói quen mới khó.”
Kỳ Dực bĩu môi: “Con chắc chắn không hút đâu.”
Kỳ An Niên dập tắt thuốc, ba người cùng nhau lên lầu.
Trà Đá Dịch Quán
Vào đến phòng riêng của nhà hàng, sau khi gọi món xong, không khí lại lặng xuống.
Lần này, Kỳ An Niên là người chủ động bắt chuyện trước.
“Studio của bố mấy tháng trước mới tuyển một nhóm sinh viên mới tốt nghiệp, đám trẻ bây giờ giỏi lắm, mà trẻ trung nên đầu óc cũng bay bổng, ý tưởng sáng tạo nhiều lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-22-1-ngoc-chet-di-duoc.html.]
Vì đã bỏ lỡ quá nhiều năm tháng trưởng thành của Kỳ Dực, nên thật sự không có nhiều chuyện để nói.
Mỗi lần gặp mặt cũng đều như vậy, có gì thì nói đó, chẳng có chủ đề cụ thể.
Kỳ Dực thuận miệng hỏi theo: “Tuyển người ạ?”
Kỳ An Niên cười: “Ừ, tuyển thiết kế, mỹ thuật, hành chính, vận hành gì đó. Giờ quy mô studio lớn hơn, một mình bố không kham nổi.”
“Các con sau này muốn học chuyên ngành gì? Hay là qua đây tiếp quản luôn đi?”
Kỳ Dực: “…Không có ý định đó.”
Phương Chỉ Hạ mắt sáng lên, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Đúng rồi, chú Kỳ, trước đây chú học đại học chuyên ngành mỹ thuật đúng không ạ?”
Kỳ An Niên gật đầu: “Ừ, hội họa sơn dầu, sau này chuyển sang làm thiết kế nội thất. Nghệ thuật thuần túy hồi đó khó sống lắm, nhưng bây giờ có truyền thông mới thì điều kiện tốt hơn nhiều. Lần này bố về Đồng An mở triển lãm tranh, có mấy bạn trẻ là bắt đầu từ làm mạng xã hội, tác phẩm nổi lên từ trên mạng luôn đấy.”
Phương Chỉ Hạ nói: “Bạn cùng bàn với cháu bây giờ vẽ đẹp lắm, bạn ấy cũng rất thích mỹ thuật, nhưng gia đình lại không cho học, bảo học xong chỉ có thể đi làm giáo viên mỹ thuật thôi.”
Kỳ An Niên bật cười: “Nói vậy cũng hơi phiến diện. Nhưng mà đúng là tốt nghiệp học viện mỹ thuật thì nhiều người chọn làm giáo viên.”
Hồi ông còn chưa ly hôn, Tống Uyển Thanh cũng luôn thúc ép ông đi làm giáo viên trong trường học cho ổn định. Đây cũng là một trong những mâu thuẫn lớn nhất giữa họ.
Phương Chỉ Hạ nghiêng người về phía trước: “Vậy còn những người khác thì sao ạ?”
“Ngành nào cũng có cả – thiết kế, truyền thông, game, quảng cáo, nhiếp ảnh… đều có thể làm.”
Kỳ An Niên ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng bạn ấy cũng đừng lo quá. Rất nhiều người làm công việc liên quan đến mỹ thuật, hồi đại học cũng không học ngành này. Studio của chú hiện tại có mấy bạn thiết kế, chuyên ngành ban đầu của họ là tiếng Anh, cơ khí, xã hội học… đủ cả. Quan trọng vẫn là xem sau này bạn ấy muốn làm gì, có hứng thú với gì. Đại học chỉ là một nền tảng thôi.”
Phương Chỉ Hạ gật đầu: “Thế thì tốt quá. Hôm nào cháu sẽ kể lại cho bạn ấy.”