7.
 
Khi Thẩm Tiêu hôn mê,   lên cơn sốt cao,  khi thì dán miếng hạ sốt, khi thì rót nước, bận rộn lo toan đến khi thấy nhiệt độ cơ thể   hạ xuống mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Thực , dù Thẩm Tiêu dị ứng với rượu, nhưng uống một chút cũng  , chỉ khi uống nhiều mới xảy  phản ứng nghiêm trọng như .
 
Một năm , để ngăn  và Đoàn Dập kết hôn, Thẩm Tiêu  dùng biện pháp mạnh mẽ nhốt   trong nhà .
 
 đập phá  thứ trong phòng , nhưng Thẩm Tiêu vẫn  chịu thả  .
 
Anh ôm chặt , cố gắng khiến  bình tĩnh .
 
“Hứa Trì, em nổi điên đủ ? Anh  em nhớ kỹ, em là vị hôn thê của ,  ai  thể cướp .”
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tối hôm đó,  uống  nhiều rượu,  đầu tiên mất kiểm soát.
 
“Anh thà để em hận , cũng tuyệt đối  để em rời .”
 
Anh uống đến mức nôn mửa, phản ứng dị ứng mạnh đến mức suýt ngạt thở.
 
Tình hình cực kỳ nguy kịch, bác sĩ  đến ngay trong đêm, kéo  trở về từ cõi ch.
 
  chăm sóc  suốt cả đêm, cuối cùng nhân lúc   hồi phục mà trốn .
 
Lần ,     uống bao nhiêu để  phản ứng nghiêm trọng như .
 
 gục xuống bên giường suy nghĩ, chẳng  từ lúc nào cũng  .
 
Khi tỉnh ,  đang   một chiếc giường lớn, chiếm vị trí của Thẩm Tiêu, chăn gối vẫn còn phảng phất hương thơm thanh mát của , nhưng  thì  thấy .
 
Mùi thơm hấp dẫn bay  từ nhà bếp.
 
Xem   cũng  lương tâm,  nhiều món  thích ăn.
 
Ăn uống no nê,  chuẩn  rời , nhưng Thẩm Tiêu  giữ  .
 
“Có thể đừng   ? Em   gì,  đều  thể đáp ứng.”
 
 bình tĩnh  .
 
“Tổng giám đốc Thẩm,    nhốt  một  nữa ?”
 
Thẩm Tiêu như  lời  của   bỏng, buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gio-mang-di-ki-uc/8.html.]
 
“Xin ,  đưa em về.”
 
Trên đường , cả hai đều   gì.
 
Khi xuống xe, Thẩm Tiêu bỗng nhiên hỏi: 
 
“Hứa Trì, em từng   bệnh  quyền  yêu thương đặc biệt, câu đó còn hiệu lực ? Anh  thể ôm em một chút  ?”
 
“Không thể.”
 
Thế nhưng, lời từ chối của   vô hiệu.
 
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Thẩm Tiêu cúi đầu, ôm chặt lấy .
 
“Xin ,    gì em mới  thể tha thứ cho , mới chịu    ?”
 
Có lẽ giọng điệu bi thương của Thẩm Tiêu khiến  mềm lòng trong chốc lát.
 
Khi ngẩng đầu lên,  vô tình  thấy một bóng dáng cô đơn  lầu.
 
Đoàn Dập lười biếng tựa  lan can ban công, cúi đầu   và Thẩm Tiêu ôm .
 
Khoảng cách quá xa,    rõ ánh mắt của .
 
Gió thổi rối mái tóc ngắn, giữa hai ngón tay là một tàn lửa đỏ lập lòe, bóng dáng gầy yếu mỏng manh như tờ giấy, tựa như chỉ cần một cơn gió là  thể cuốn .
 
Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây,     đang mong đợi điều gì.
 
Cuối cùng,  vẫn đẩy Thẩm Tiêu .
 
“Anh  sai, chỉ là   thích  mà thôi.”
 
 lê từng bước chân nặng nề lên lầu, đèn ở hành lang bật sáng,  mở cửa nhà, cuối cùng cũng  thấy Đoàn Dập.
 
Đôi mắt  ngập tràn nỗi buồn  thể xua tan, hai tay nắm chặt, các khớp ngón tay trắng bệch, cả cơ thể trắng đến trong suốt.
 
“Anh tìm mãi  thấy em, cứ nghĩ em xảy  chuyện gì, hóa  là luôn ở bên Thẩm Tiêu.”
 
“Ừ.”
 
 gật đầu một cách thành thật.