【 Ngoại Truyện 】
Lâm Bình Chi
1.
Trước khi con ch.ó Hoàng đế ban hôn cho và Triệu Phán, từng gặp nàng, chỉ một .
Lần đầu tiên nàng ba tuổi, tám tuổi.
Ta và A nương cung thăm cô mẫu bệnh, khi qua Ngự hoa viên, thấy nàng chạy ở phía , Lục Vương gia đuổi theo ở phía .
Không dám thật sự đuổi kịp, nhưng cũng dám rời xa nàng quá.
"Ôi con gái ngoan, con chậm một chút, phụ đuổi kịp nữa !"
Trẻ con đều tính hiếu thắng, đuổi kịp, nàng liền càng chạy tít hơn, miệng "khúc khích", tiếng vang xa.
Lần thứ hai, là ở yến tiệc Trung thu do Vân Quý phi trong cung tổ chức.
Năm đó nàng mười một, mười sáu.
Ta năm mười sáu tuổi trưởng thành, sẽ còn ngây ngô như lúc nhỏ, hỏi phụ tại đưa cô mẫu trong cái lồng vuông vức nhỏ bé .
Ta nhớ lúc đó phụ đỏ hoe mắt.
Ông : "Sống c.h.ế.t do mệnh, hoàng quyền đè c.h.ế.t !"
Thực cũng là gặp nàng ở yến tiệc.
Năm đó cô mẫu bệnh càng nặng hơn, cả còn chút sức sống nào.
Ấy mà con ch.ó Hoàng đế và Tống Vân Nhu bệ cao, cô mẫu của đường đường là Hoàng hậu khép nép ở , Tống Vân Nhu còn thỉnh thoảng vài lời bóng gió, khiến cô mẫu suýt nữa thì ngã gục ngay điện!
Cô mẫu cơ thể khỏe nên rời .
Bên cạnh bà chỉ một lão ma ma đỡ lấy, cô đơn hiu quạnh, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với cảnh ca múa tưng bừng náo nhiệt điện.
Sự tương phản cứ lởn vởn trong đầu , bóp nát một cái chén rượu, khiến bên cạnh đều ngoái .
Ta mượn cớ say rượu để lui ngoài điện.
Cách đó xa, mặt cô mẫu một tiểu cô nương đang , gầy gầy yếu yếu, dường như chỉ một cơn gió cũng thể thổi bay.
Cô mẫu kéo tay nàng.
"Cô nương ngoan, đói ? Ta bánh ngọt đây, vẫn còn ấm, con nhân lúc còn nóng ăn ."
Tiểu cô nương ôm lấy cô mẫu cọ cọ, nhận lấy bánh ngọt nhét miệng, còn quên đưa cho tỳ nữ mặt tròn bên cạnh một miếng.
Lúc đó nghĩ, cô nương đủ thông minh.
Rõ ràng bản đang ở trong vũng bùn, mà vẫn còn nghĩ đến việc nâng đỡ khác.
đó nghĩ, cô nương là thông minh bậc nhất.
Trên đời , chỉ chân thành mới lay động lòng .
Nàng đưa cả trái tim cho khác xem.
Những kẻ khinh thường thèm xem, mất kiên nhẫn xem, xem mà nghiêm túc, nàng đều cần.
Chỉ nào cũng đưa cả trái tim cho nàng, nàng mới dùng cả tính mạng để đáp .
Ta gọi một nội thị đến, hỏi nàng là ai.
Nội thị liếc qua một cái, lơ đãng :
"Nàng ? Vĩnh Bình Đế Cơ đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gio-lanh-canh-dep-lay-giang-son-lam-sinh-le/phan-22.html.]
Đêm đó khi về nhà, gieo một hạt giống trong lòng.
2.
Ta phản kháng!!
Phụ hoàng quyền đè c.h.ế.t ?
Vậy nếu cũng quyền lực, và quyền lực của thể khiến con ch.ó Hoàng đế kiêng dè thì ?
Ta bắt đầu âm thầm điều tra một chuyện, việc tốn của nhiều thời gian.
Năm hai mươi tuổi, chuyện cái c.h.ế.t của mấy con Tiên hoàng đều điểm kỳ lạ.
Biết Thất hoàng t.ử đất phong ở tận Tịnh Châu nhưng ở Tịnh Châu, mà thực đang thổ phỉ ngựa ở Thanh Châu.
Làm thổ phỉ ngựa thì cũng thôi , còn cam tâm tình nguyện chăm sóc một gã đàn ông mặt đen tên là Thẩm Lâm Phong!
Kỳ lạ trong những điều kỳ lạ!
Thế là tra tiếp.
Thì Thẩm Lâm Phong là Thẩm Lâm Phong, là Triệu Vô Ưu, con trai của An Vương quá cố!
Có lẽ là do hành động quá thường xuyên, con ch.ó Hoàng đế chút nghi ngờ.
Đang yên đang lành ban hôn cho , còn là Triệu Phán!
Ta cũng là nên vui .
Lần đầu gặp năm tám tuổi, nghĩ, nếu trong phủ cũng một cô nương tiếng vui vẻ như thì .
Năm mười sáu tuổi thấy nàng nép lòng cô mẫu, nghĩ, nếu nàng ở nhà , nhất định vỗ béo nàng lên, nàng gầy quá!
Bây giờ nàng thật sự sắp về nhà , thấy hoảng sợ.
Mấy năm nay khắp nơi điều tra, thấy quá nhiều mặt của con , cách nào tiếp tục nghĩ nàng trong trắng như ngọc nữa.
Huống chi nàng là con gái của Tống Vân Nhu!!
Nếu như tất cả đều là một cái bẫy, nếu như nàng chịu đủ khổ, nữa thì ?
Vì nghi ngờ con ch.ó Hoàng đế điều gì đó, nên từ lúc ban hôn đến khi thành , đều ngoan ngoãn ở trong nhà, gì cả.
Ngày thành , vẫn còn đang nghĩ, những ngày tháng nên sống thế nào.
Hỏi thẳng nàng ? Hay là lén lút điều tra nàng?
Sau sự thật chứng minh nghĩ nhiều .
Ta và nàng gì " "!!
Ta còn đang ở tiền sảnh vò đầu bứt tai, thì một bà v.ú từ hậu viện chạy , run lẩy bẩy, giọng cũng run, một lúc lâu, mới tân phòng cháy.
Ta vắt chân lên cổ chạy như điên về hậu viện, trong lòng chỉ một suy nghĩ duy nhất.
Nàng thể chuyện gì!
Sân của hỗn loạn cả lên, một đám chạy chạy , là dập lửa, nhưng thực ngọn lửa đó hề lớn.
Trong lúc vội vã, thoáng thấy hai cô nương quen mắt mặc y phục của tỳ nữ, chạy ngoài hét "Cháy nhà! Cháy nhà!".
Ta một lòng nghĩ đến trong phòng, cũng để ý nhiều.
Hai bộ y phục cháy hết trong phòng minh chứng cho sự ngu xuẩn, và lòng tiểu nhân của .
Ta lập tức xìu xuống.