Hai tản bộ con phố cổ. Giang Tân hào hứng giới thiệu các cửa hàng dọc đường, từ tiệm bánh kẹo lâu đời đến tiệm rèn truyền thống, chi tiết đến từng việc nhỏ. Dương Thiếu Xuyên im lặng lắng , thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng. Cảm giác tin tưởng khiến lòng dâng lên một dòng nước ấm, nhưng đáp thế nào.
cũng ăn ở ngoài ?" Dương Thiếu Xuyên giả vờ tùy tiện đổi chủ đề.
Trước đây Giang Tân từng nhắc đến ông nội cô, chắc là nấu ăn.
"Vâng, ông nội bảo hôm nay hẹn bạn cũ uống ." Giọng Giang Tân trở nên nhẹ nhàng, "Dạo ông thật sự bận, nhiều hoạt động đảo đều cần ông lo liệu."
"Vậy ? Cảm giác ông nội nhà hình như còn bận hơn dì Lâm." Dì Lâm ngoài mấy hôm thì từng vắng nhà buổi trưa.
"Ông nội uy tín cao đảo." Biểu cảm của Giang Tân đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Mặc dù tính ông cổ quái..."
"Một cụ già mà còn bận rộn thế, ông thật sự lợi hại."
"Ông nội quả thật là một giỏi, nhiều đảo đều kính trọng ông."
"Vậy , cũng khá tò mò, thể cho gặp ông nội ?"
Giang Tân đến đây rõ ràng do dự.
"Sao ?"
"À ừm, nghĩ đừng thì hơn, ông nội lẽ dễ gần cho lắm."
Cô dùng tay động tác như con dao, vạch một đường ngang cổ.
Không đến mức mất mạng chứ.
"À, xem đúng là thì hợp lý hơn."
Có những lúc nên thuận theo ý (nhát) thì cứ thuận theo thôi.
Vừa qua khỏi góc phố, cảnh tượng nhộn nhịp của phố cổ hiện mắt. Nhiều du khách dừng chân chụp ảnh, cửa các cửa hàng treo những chiếc lồng đèn đỏ, đung đưa nhẹ trong gió. Dương Thiếu Xuyên nhận thấy ánh mắt Giang Tân thỉnh thoảng lướt qua những vật trang trí , dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
"Chỗ nhộn nhịp hơn hẳn đến." Anh cảm thán.
Hai phố cổ, ít đều ngoái họ.
Giang Tân và Dương Thiếu Xuyên đều nhan sắc tệ, tuy là tuyệt thế giai nhân, nhưng chắc chắn là ưa . Ở con phố cổ , họ tỷ lệ đầu cao, nếu phối thêm một bộ cổ trang nữa thì sẽ càng hảo.
Lúc một tới.
"Chào, Giang Tân và Dương Thiếu Xuyên, hai cũng đến đây dạo phố ?"
Người đến là Khâu Diệu Thần, xuất hiện khiến ít hô hào.
Khâu Diệu Thần trong trang phục cổ trang thể là điển trai, dáng cao ráo, bộ cổ phục màu trắng mang cảm giác tiên phong đạo cốt, đeo kính, giữa đôi lông mày lộ khí chất thư sinh, cả nho nhã văn vẻ, phong lưu phóng khoáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-22.html.]
Nếu minh tinh, chắc chắn sẽ nổi tiếng.
"Ừm, hiểu rõ về đảo lắm nên Giang Tân dẫn đường cho , tiện thể đến đây nên ghé thăm luôn."
"Ra là , đây coi như là nơi nhộn nhịp nhất , tuy đảo nhiều thứ lắm nhưng vẫn mong chơi vui vẻ. còn chút việc, đây."
"Ừm, sẽ , và cảm ơn."
Bụp bụp.
Khâu Diệu Thần vỗ vỗ vai Dương Thiếu Xuyên.
"Đều là bạn bè mà, tuy và quen lâu, nhưng thể thấy là một , hãy chăm sóc cô thật ."
Nói xong liền sải bước rời .
Chăm sóc cô thật , ai? Chăm sóc ai? Câu cuối cùng là ý gì , bí ẩn vui ?
Dương Thiếu Xuyên thích những chuyện mập mờ, mặc dù khác sẽ hỏi, nhưng kiểu úp mở như thì khác.
Ai, mặc dù câu cuối cùng chẳng là gì, nhưng thể thấy, là một .
"Giang Tân, chúng thôi."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Dương Thiếu Xuyên thực cũng hứng thú với phố cổ, bản vốn thích phong cách hiệp khách phiêu bạt giang hồ, tuy từng hóa trang (cosplay) nhưng cũng ít nhiều ý tưởng, hồi nhỏ cũng từng mua ít kiếm gỗ, dù giờ cơ bản hỏng hết .
"Ừm."
Giang Tân bên cạnh, thỉnh thoảng liếc Dương Thiếu Xuyên.
Khoảng cách giữa hai họ gần hơn một chút.
Đương nhiên đây là do Giang Tân gần, Dương Thiếu Xuyên thì .
Dương Thiếu Xuyên là nhận , khi giao tiếp với khác giới, sẽ kiềm chế bản , bao giờ chủ động gần quá.
Ngay cả đó khi Giang Tân bắt đầu dẫn đường, dù để Giang Tân đến gần hơn một chút, nhưng cũng quá gần, cách cơ bản thể bất kỳ sự tiếp xúc nào. Anh cần để ý đến cảm nhận của con gái, quá gần sẽ cho cả và họ.
--- Chương 16 Trang Phục Cổ Trang ---
Trên con đường lát đá xanh của phố cổ, Dương Thiếu Xuyên và Giang Tân sánh bước bên . Nắng chiều dát một lớp vàng lên những kiến trúc cổ kính, gió nhẹ lướt qua, hàng liễu rủ khẽ đung đưa, thời gian như thể chậm ở nơi đây.
Bất chợt, Giang Tân dừng bước.
"Sao , thử ?" Dương Thiếu Xuyên dừng bước, dõi theo ánh mắt Giang Tân, thấy một tiệm Hán phục cổ kính bên đường.
Giang Tân cửa tiệm, ngón tay vô thức quấn quanh lọn tóc: "À... biểu hiện rõ ràng đến thế ?"
"Hề hề, đúng là rõ thật." Dương Thiếu Xuyên khẽ , đẩy cửa bước . Bên trong cửa tiệm, đủ loại Hán phục treo lủng lẳng khẽ đung đưa trong gió, như thể đang kể những câu chuyện nghìn năm.