Giếng Cổ Trân An - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-24 11:07:53
Lượt xem: 166
Trong lúc Lệ Hoa định phát ra âm thanh thì đã bị ai đó bụm miệng từ phía sau. Cô còn tưởng mình bị thủ tiêu sớm, ai ngờ đâu là Mai, con nhỏ thấp người mà khỏe gớm.
Mai kéo Lệ Hoa một đường đi về phòng đóng cửa lại rồi mới nói: “Mợ Hoa của tôi ơi, mợ muốn c.h.ế.t sớm à?”
“Tôi...”
Lệ Hoa sốc đến nỗi nói không nên lời mà khua tay múa chân. Vậy mà mạng của cô chỉ đáng giá bao nhiêu đó tiền. Cô cứ nghĩ mình vừa thoát khỏi địa ngục, nhưng không ngờ bây giờ địa ngục mới chính thức bắt đầu.
“Mợ cứ yên tâm đi, chúng tôi không để bọn chúng g.i.ế.c mợ đâu.”
Nghe Mai nói như thế thì Lệ Hoa ngẩng ra, cô hỏi: “Còn có ai nữa, sao em nói gì nghe lạ vậy?”
“Không có gì đâu. Thật ra bọn em cũng đã nhịn bọn nó lâu rồi, nếu như không phải làm trái luật trời...’
Lệ Hoa chẳng hiểu Mai nói gì, nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm mà nói: “Em đi lấy nhiều đồ ăn ngon đến đây cho tôi được không. Dù sao bọn họ cũng chẳng muốn để tôi sống lâu, tội gì mà phải hà tiện cho bọn họ cơ chứ.”
Mai cũng buồn cười trước cách nghĩ này, nó cảm thấy trước đây Lệ Hoa đâu tới nỗi ham ăn như thế.
Lúc này Nhạc Xuyên đang đứng trước cửa phòng của Hợp, nhưng ánh mắt anh lại nhìn về phía cái giếng. Anh cũng chưa biết là có phải do quỷ nữ dưới giếng hay do bùa phép của bà mối kia mà lại khiến các cô vợ lẻ trên danh nghĩa của Hợp trở thành như thế.
Đúng lúc ba mối ra cửa lại gặp ngay Nhạc Xuyên, anh đang chờ sẵn ở đó. Thấy Nhạc Xuyên, bà mối nói: “Cậu không tránh đường cho tôi đi à. Tôi làm việc cho bà phú hộ, cậu chịu trách nhiệm nổi không?”
Nhạc Xuyên cười nhạt, anh nói: “Bà đùa với tôi không vui đâu. Mà nhìn xem tôi có xem hai con người hạ đẳng ấy ra gì hay không.”
Bà mối cúi gầm mặt, lí nhí nói: “Nhưng cậu cũng không thể làm trái ý trời được.”
“Ý trời ư, ý trời là cái quái gì. Bà thì biết cái gì chứ, đó là do chưa đến lúc thôi. Một khi đến lúc rồi tôi sẽ cho ba người được chôn chung vào một lỗ.”
“Cậu...cậu....”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-6.html.]
Nhạc Xuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn bà mối khiến bà ta nói còn chưa xong thì đã á khẩu, anh nói: “Bà được bao nhiêu tuổi rồi mà dám gọi tôi là cậu?”
Bà mối xưa nay vốn biết Nhạc Xuyên không phải người bình thường, nhưng bà ta không biết được rõ lai lịch của anh. Bây giờ nghe Nhạc Xuyên nói như thể nhìn thấu mình thì bà ta biết anh không phải nhân vật thuộc về nhân gian này.
Nhạc Xuyên đến nhà họ Đinh này ở kể từ mấy năm nay, khi Đinh Hợp bắt đầu đổ bệnh, nhưng anh chưa từng can thiệp vào việc bà ta tác oai tác oái. Bây giờ Thẩm Lệ Hoa vừa vào cửa thì Nhạc Xuyên đã ra mặt, chắc chắn bọn họ có quan hệ dây mơ rễ má không bình thường.
Vì để cho không đắc tội cả hai bên, bà ta chỉ đành ngưng mấy trò bùa phép của mình. Thở hắc ra một cái, bà ta nói: “Dĩ hòa di quý! Dù sao tôi cũng không dám đặc tội với...ông. Nhưng cũng không thể để mất miếng cơm có đúng không. Sau này tôi sẽ biết chừng mực, mong ông hãy mắt nhắm mắt mở nương tay cho tôi.”
“Tôi sẽ theo dõi bà, tốt nhất bà đừng quá phận, càng đừng làm mấy trò mèo hòng qua mặt tôi.”
Bà mối biểu thị rằng đã hiểu rõ rồi. Sau khi bà mối rời khi, Nhạc Xuyên lại đứng nhìn về phía phòng của Lệ Hoa một lúc với ánh mắt trầm tư. Mấy ngày sau đó trải qua rất tốt, một ngày ba bữa cơm, ngủ đủ giấc khiến khí sắc của Lệ Hoa tốt lên rất nhiều. Nhưng chuyện tốt làm gì dễ dàng như thế, đến ngày thứ bảy, bà Nhài đến tận phòng gọi Lệ Hoa đi ra phát gạo cho dân nghèo trong thôn.
Buổi phát gạo diễn ra rất thuận lợi, nhưng những lời bè dỉu từ mọi người rất nhiều khiến Lệ Hoa không chịu nỗi mà trốn sang một góc. Đúng lúc này một cậu bé bẩn khắp người chạy tới, sau đó đột nhiên nó ngã ra c.h.ế.t tốt ngay trước mặt Lệ Hoa.
“Chết người, c.h.ế.t người rồi...”
Tiếng hô hoán vang lên, Lệ Hoa vội vã đứng dậy. Cô chẳng biết gì cả, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt soi xét và phán tội của tất cả mọi người. Một người già trong đám đông chỉ thẳng vào mặt Lệ Hoa rồi nói: “Nhà họ Đinh sao lại để cái thứ ma quỷ này ra ngoài hại người cơ chứ. Cái thứ được rước về nhà lúc nửa đêm thì có may mắn gì được.”
Những người khác nhanh chóng hùa theo. Mẹ của thằng bé ôm xác nó khóc nức nở và hỏi tội Lệ Hoa khi sự thật vẫn còn trong bóng tối. Những tiếng chửi rủa mỗi lúc một nhiều khiến Lệ Hoa chịu không nổi. Đúng lúc này Mai đã tới, nó nói: “Các người nói có sách mách có chứng, dám vu khống cho mợ Hoa, cậu Hợp khỏi bệnh sẽ xử lí hết đám các người.”
Bà Nhài không biết từ đâu xông đến, tát cho Mai một cái rồi nói: “Mày hỗn! Tao bỏ công sức thu phục lòng người bao lâu nay, sao mày dám lấy quyền hạn ra đe dọa người khác chứ.”
Nói rồi bà Nhài chỉ thiếu điều quỳ lại dân làng, nói rằng sẽ đền mạng cho cậu nhóc kia, riêng về phần Lệ Hoa sẽ mời thầy về xử lí. Đây rõ ràng là người sống hai mặt, Lệ Hoa không ngờ là bà ta lại có thể như thế. Trước đây cô luôn nghe danh nhà này đàng hoàng đạo mạo, hóa ra chỉ là diễn kịch cho người ta xem thôi. Lần này thì hay rồi, chắc lúc về bà ta lại lấy cớ đó để hành cô đây mà. Mai này nhất định phải cảnh giác bà ta nếu như muốn sống lâu hơn chút. Tội này chưa nặng, không biết lúc này cô sẽ bị tội nặng đến mức bị ném xuống giếng. Cô nghi ngờ mấy người vợ lẻ kia có lẽ bị chính bà Nhài lén ném xuống giếng chứ chẳng phải ma quỷ nào làm đâu. Chưa tính đến chuyện có ma quỷ thật sự, đối phó với quỷ sống là bà Nhài thôi cũng đủ khổ ải một phen rồi.
Bà Nhài bắt đầu phạt Lệ Hoa đến gần cái giếng. Bà ta nói không có ai dám lại gần đây để dọn dẹp cả, mệnh cô thuần âm rất tốt. Cho việc dọn dẹp quanh giếng để cổ nhân phù trợ. Lệ Hoa bắt đầu có suy nghĩ phản kháng, cô đợi đến tối mới bắt đầu đi dọn giếng.
Dù sao bây giờ cũng lao vào hang cọp, không vùng vẫy phán kháng chính là chờ chết. Cũng đâu thể bắt người ta bảo vệ mình được, cô không quen nằm im chờ chết, vậy thì chỉ có cách vùng lên.
Nhưng vùng còn chưa tới đâu thì đã sợ mất mật. Đêm tối, cô chông đèn bên giếng lau chùi với hy vọng tìm được thứ gì dưới giếng. Nhưng dưới giếng còn chưa có động tĩnh gì thì bên trong một bóng người xuất hiện.
Lệ Hoa vội vã thổi đèn đi nấp. Quả nhiên bóng trắng kia chính là của Hương, cô ta mộng du y như đêm trước, sau đó vừa khóc vừa hát một bài hát mà Lệ Hoa nghe rất quen tai. Còn đang mải mê lắng nghe, chưa biết bài hát kia quen chỗ nào thì Hương như phát dại nhảy cẫng lên rồi hét lớn làm Lệ Hoa cũng giật mình theo.
Lúc này Mai luôn đứng trong cửa chạy ra kéo Lệ Hoa vào nhà, bỏ mặc Hương ở đó hét toáng lên. Người ở trong nhà chừng như đã quá quen thuộc cho nên rất hờ hững. Cho đến khi tất cả bọn họ đều nhìn thấy từ dưới giếng có một cái bóng trắng với tóc tai dài sọc đang bò lên.