Giếng Cổ Trân An - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-04-25 21:35:40
Lượt xem: 165
Giếng Cổ Trân An – Chương 36
“Ai vậy?”
Lệ Hoa đứng yên một lúc mới dám lên tiếng hỏi. Tuy rằng trông cô có vẻ như bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang run sợ lắm. Đêm hôm khuya khoắt thế này một người lạ đến tìm thì chắc chắn chẳng phải người sống bình thường rồi. Mãi một lúc người kia vẫn không trả lời, Lệ Hoa đang muốn lớn tiếng gọi Nhạc Xuyên ở phòng bên cạnh thì người phụ nữ kia lên tiếng nói: “Đừng gọi!”
Giọng nói nghe rất êm tai, nhưng trong đêm khuya thanh vắng ngay cả chó trong nhà cũng không sủa thế này thì đúng là có hơi đáng sợ. Nhưng càng đáng sợ hơn nữa là bà ta biết được suy nghĩ trong đầu cô. Lệ Hoa nuốt khan nước bọt, cô nói: “Bà là ai, là quỷ hay thần có thể thẳng thắn nói, không cần phải dọa người như thế.”
“Ta là mẹ của Ngạo Vũ và Liên Thiền, vương hậu cõi U Minh.”
Đúng là chấn động bờ hồ...
Lệ Hoa bụm miệng, lắp bắp nói: “Mẹ...bà chẳng phải đã c.h.ế.t rồi ư. Lẽ nào ma quỷ c.h.ế.t rồi vẫn còn phải làm ma ư?”
Nói như thế nhưng nội tâm Lệ Hoa đang loạn lắm, kiểu này đúng là khổ mà. Đã làm quỷ rồi mà c.h.ế.t rồi vẫn còn phải tiếp tục làm ma. Người phụ nữ kia bật cười, bà ta nói: “Chúng ta như thế này gọi là quỷ hồn, không phải ma. Vì ta là quỷ có tu hành cho nên khi c.h.ế.t đi không biến mất hoàn toàn.”
“Bà...”
“Ta đọc được suy nghĩ của cô.”
Người phụ nữ vừa nói vừa quay lại. Lệ Hoa nhìn tới trợn trừng hai mắt lên, Liên Thiền vốn đã đẹp lắm rồi, nhưng người phụ nữ này còn đẹp hơn cả Liên Thiền nữa. Đúng là dù có làm ma quỷ rồi vẫn khiến người ta nhìn không rời mắt mà.
“Cô có còn nhớ tên của ta không, tên của ta là Vũ Liên.”
Lệ Hoa nhìn Vũ Liên, tuy gọi là bà nhưng diện mạo chẳng khác gì thiếu nữ đôi mươi. Vũ Liên có vẻ rất mong chờ câu trả lời của Lệ Hoa nhưng cô lại lắc đầu bất lực. Vũ Liên nén sự thất vọng rồi gượng nói: “Đã lâu lắm rồi ta mới gặp lại cô, thật tốt.”
Khác với sự vui mừng của Vũ Liên, Lệ Hoa lại sởn gai óc, cô thật chẳng mong có dính dáng gì tới những người cõi khác một chút nào cả. Có lẽ Vũ Liên cũng đọc được suy nghĩ đó nên mỉm cười rồi biến mất.
Lệ Hoa đứng ngơ người trong đêm tối, cô chẳng biết phải làm gì, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Tại sao cả nhà Ngạo Vũ đều có dính dáng tới cô vậy nè, chắc mai mốt tới U Minh vương lên bắt hồn cô nữa là đủ bộ.
Thế nhưng Lệ Hoa lại chẳng biết rằng chỉ vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này mà có người phải chờ đợi hàng ngàn năm, phải tu hành cực khổ đến nhường nào.
Chắc chắn kiếp trước cô có quen với bọn họ, nhưng cô nghĩ nát óc cũng chẳng biết phải làm thế nào. Nghĩ đến Trình Nhất bày cô việc đọc chú và cắt tay lấy m.á.u nên Lệ Hoa quyết định thử một lần. Mặc dù cuộc sống bây giờ quả thật hệt như trong mơ, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một tương lai không hề tốt đẹp.
Thử một phen, dù sao giờ đây có rất nhiều thứ bí mật với thân thể mình. Nghĩ đến đây, Lệ Hoa đi ra giếng, lần trước không thể triệu hồi quỷ nữ dưới giếng nên lần này cô quyết định vừa đọc chú và cắt m.á.u xong thì cô ngã người rơi luôn xuống giếng.
Nhưng cũng tại giây phút này, Thiên vương lão thần đã lại sai Ngạn tướng quân xuống nhân gian bắt Lệ Hoa. Ngạn tướng quân còn chưa xuống đến, công chúa Vân Yên đã có mặt sẵn sàng. Nhạc Xuyên tức tốc mở cửa chạy ra sân, anh biết được thời cơ đã đến rồi. Anh còn biết được nếu như đêm nay Lệ Hoa không thể thoát xác thì chỉ có thể hồn tiêu phách tán, mãi mãi biến khỏi sổ sinh tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-36.html.]
“Ha ha, con ch.ó săn là ngươi chạy cũng nhanh đấy chứ.”
Vân Yên công chúa mở lời châm chọc, Nhạc Xuyên lười nói cô ta, anh bấm đốt ngón tay tính, sau đó ngẩn đầu nhìn lên trời. Quả nhiên Ngạn tướng quân và Thiên binh đã đến, bọn họ còn chưa đến đã bày sẵn trận lưới để bắt Lệ Hoa.
Nhạc Xuyên không manh động, anh đứng yên lặng chờ đợi và đồng thời gửi tín hiệu về cõi U Minh cho Ngạo Vũ và Liên Thiền. Anh thật muốn xem thử xem, cõi trời không có Cảnh Nguyên giúp đỡ sẽ có thể làm được trò trống gì.
“Còn không lật cái giếng c.h.ế.t tiệt đó lên để bắt con nhỏ kia?”
Vân Yên công chúa tức lắm rồi, cô ta không nhịn được mà liên tục nói lời khó nghe. Ai bảo Lệ Hoa kiếp trước giật người yêu của cô ta làm gì, đã thế kiếp này còn được làm vợ Ngạo Vũ nữa chứ. Ngạn tướng quân không dám manh động, anh ta chỉ đứng chờ Lệ Hoa ngoi lên.
Vân Yên như nhảy lên đống lửa, cô ta không đợi được thêm giây nào nữa với cơn tức của mình, vì vậy liên tục giục Ngạn tướng quân đào giếng tìm người. Ngạn tướng quân cũng phát bực, anh ta nói: “Công chúa thật sự không biết người đã phong ấn cái giếng này là ai à. Người đó ngàn năm trước đáng lẽ thăng Thiên thành thần nhưng lại không muốn mà ở lại nhân gian. Người đó đã ở ngưỡng thần, chúng ta chỉ là tiên bình thường sao có thể so được.”
“Uổng công cho ngươi mang danh tướng quân. Ngươi không làm thì để ta làm.”
Vân Yên nói là làm, đi tới dùng đủ mọi cách nhưng thậm chí còn chẳng thể làm động mặt nước. Ngạn tướng quân cười không dám cười, anh ta nhìn mà mặt cứ phình ra trông rất buồn cười. Nhạc Xuyên dù lo lắng nhưng anh vẫn bộ dạng thong thả gãi mũi mà chơi Ngạn tướng quân làm anh ta xấu hổ.
Vân Yên công chúa vẫn đang vật lộn với cái giếng bất thành. Nhưng lúc này trên trời đột nhiên kéo mây che trăng, rất nhanh sau đó sấm chớp đỏ trời, từng đạo sấm chớp hiện ra những hình thù quái dị.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Vân Yên công chúa không cẩn thận bị một mảnh sứ cứa vào mặt đổ máu. Giếng nước nổ tung, một bóng người áo đỏ từ dưới giếng bay lên, mang theo một luồng khói đen.
Lệ Hoa lấy tay vuốt mặt, cô chậm rãi mở mắt rồi nói: “Chuẩn xác thật, đúng một nghìn năm.”
Đây chính là đang nói tới việc người phong ấn giếng. Đủ một nghìn năm sẽ thả linh hồn người trong giếng ra ngoài. Ngạn tướng quân lúc này hô lớn: “Bày trận, bắt người.”
Thiên binh đã vây quanh Lệ Hoa, bọn họ chống binh khí xuống đất bày trận. Nhạc Xuyên cười trộm, bắt Lệ Hoa sợ rằng phải cần đến Thiên Ma trận của Thiên vương lão thần đấy.
Lệ Hoa chẳng hề hấn gì, cô cười lên ha hả, sau đó ngả người rút một thứ gì đó từ lồng n.g.ự.c mình ra. Hóa ra là một cây trâm gỗ, đây chính là tín vật định tình của Ngạo Vũ tặng cho cô, nhưng cuối cùng nó lại chính là thứ mà Ngạo Vũ đã chính tay đ.â.m vào n.g.ự.c để lấy mạng cô.
“Gì đây, hắn ta lại sai vợ mình đến để diệt cỏ tận gốc ư?”
Nhạc Xuyên khẽ cau mày, đây không phải là Lệ Hoa, đây chính là công chúa Trân An bị phong ấn dưới giếng này nghìn năm trước. Lệ Hoa đâu rồi, nếu như Lệ Hoa không hợp nhất với Trân An được thì đây chính là đại ma đầu với oán khí ngút trời, g.i.ế.c người như ngóe mất.
Lúc này Trình Nhất đã xuất hiện ở phía bên kia nhưng Trân An lại nhìn thấy anh ta nên bái tạ một cái rồi nói: “Đa tạ ân nhân!”
Hóa ra người phong ấn công chúa Trân An năm xưa chính là Trình Nhất, anh ta cũng chính là người được phi thăng thành thần nhưng lại từ bỏ cũng chính là anh ta. Vì sao Trân An lại cảm ơn anh ta, chính là vì anh ta hoàn toàn có thể phong ấn cô mãi mãi, nhưng anh ta lại không làm thế. Một nghìn năm, Trình Nhất vì xót thương và cảm động cho chuyện tình của họ nên đã chọn một nghìn năm, khi Ngạo Vũ hết chịu phạt đầu thai thì họ sẽ lại gặp được nhau.