Giếng Cổ Trân An - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-03-28 19:45:45
Lượt xem: 119
Mặc dù không thể nghĩ là bình thường được, nếu như là hình nộm nữ thì còn có thể là do ông chồng khẩu vị mặn. Nhưng đây là hình nộm nam, thường thì phụ nữ sẽ không thèm. Bây giờ bà vợ đang tranh giành hình nộm với ông chồng thì chắc chín mươi phần tr là đã bị bỏ bùa.
Lệ Hoa không tin bản thân đi tận ngoài đường vẫn còn gặp chuyện ma quỷ. Nhưng không tin vẫn phải tin, cô nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ thì không đành lòng mà kéo tay Đinh Hợp.
“Hình như cô ấy bị dính bùa rồi, anh giúp cô ấy, xem như là tích đức đi.”
Đương nhiên Đinh Hợp mới không tin, sau khi anh biết được hình nộm kia dùng để bái đường với Lệ Hoa thì anh đã biết đây chẳng phải là chuyện bình thường. Hết chỗ tranh giành hình nộm rồi hay sao mà nhất định phải đi tới trước mặt bọn họ cơ chứ.
Lắc lắc tay Lệ Hoa, Đinh Hợp nói: “Có vẻ bọn chúng đang nhắm đến chúng ta, em có nghĩ giống anh không?”
Lệ Hoa mắt to trừng mắt nhỏ, cô chắc chắn không thể thông minh bằng Đinh Hợp được rồi. Cắn cắn môi, Lệ Hoa nói: “Lẽ nào lại là âm mưu của bà mối sao?”
Nhạc Xuyên từng nói qua với Đinh Hợp, bà mối này đạo hạnh không cao lắm. Nhưng bà ta lại có thể ngang nhiên gây ra những động tĩnh lớn như vậy thì chắc chắn phía sau lưng sẽ phải có hậu thuẫn. Chỉ sợ bà ta đã biết thân phận thật sự của Đinh Hợp từ lâu. Nếu như đã ở phía đối địch với anh thì không phải người cõi trời sẽ chỉ còn lại một nơi khác. Nhưng nghe nói chủ nhân của nơi đó đã mất tích từ lâu, chẳng lẽ hắn ta ẩn mình đi để lập mưu đưa anh vào tròng sao.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Lệ Hoa, Đinh Hợp nói: “Chỉ sợ còn hơn như thế nữa, phía sau là một âm mưu rất khủng khiếp. Mà kẻ chủ mưu đó quá mức nguy hiểm.”
Lệ Hoa chỉ mới nghe thôi đã thở hơi lên. Vốn cô tưởng cuộc đời cô chuyện xui xẻo đến mức phải gả cho một người sắp chết, gả vào một ngôi nhà quái dị là đã quá đủ.
Ai mà ngờ đâu, sau khi dính dáng vào Đinh Hợp thì cô mới nhận ra những chuyện mà cô cho là kinh hoàng kia thật ra chỉ là mở màn. Cô từ một người có nhận thức bình thường, bây giờ đã biến thành nhận thức của cả mấy cõi.
Có lẽ Đinh Hợp cũng thấu hiểu điều đó, cô của hiện tại vì không được nguyên vẹn linh hồn nên như thế cũng đúng. Nghĩ đến đây anh bất giác mỉm cười, khó mà không nhớ lại ngày xưa. Lệ Hoa của ngày xưa đúng là bá khí, không biết sợ trời sợ đất là gì.
“Em cứ đứng phía sau anh, yên tâm đi, có anh ở đây chẳng ai dám làm gì đến em đâu.”
Lệ Hoa trân trối nhìn Đinh Hợp. Mặc dù cô rất mang ơn anh vì đã bảo vệ cô, nhưng nói thật Lệ Hoa không tin tưởng Đinh Hợp cho lắm. Nhưng dù sao bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài tin tưởng, Lệ Hoa nhắm mắt đưa chân, cắn răng nói: “Hay là chúng ta chạy trước tìm người vậy?”
Lệ Hoa bản tính c.h.ế.t nhát, cô cầu sự sống hơn ai hết nên vừa nói xong thì đã nắm tay đinh hợp chạy. Nhưng Đinh Hợp kéo giật tay cô lại rồi chỉ về phía cặp đôi kia. Quả nhiên diễn trò đã xong, bọn chúng bây giờ đang cầm hình nộm và đằng đằng sát khí đi về phía hai người.
Đinh Hợp vừa nhìn qua vẻ mặt của bọn họ thì biết bọn họ đã c.h.ế.t rồi. Sắc mặt tái nhợt, hai quần mắt đen sì, tròng mắt trắng dã và vô hồn. Nhưng chắc có mình Đinh Hợp nhìn thấy như thế, trong mắt Lệ Hoa thì hai người bọn họ chẳng khác gì người thường.
“Không chạy kịp rồi, em nấp sau lưng anh đi. Chúng không phải dính bùa bình thường, bọn chúng đã c.h.ế.t rồi và bây giờ đang bị điều khiển.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-26.html.]
Mặc dù tự tin là thế, nhưng Đinh Hợp chưa biết phải đối phó với hai người bọn họ như thế nào. Dù anh có sức mạnh thân thể thì bọn họ cũng chẳng hề hấn gì đâu. Cũng không thể chờ chết, Đinh Hợp giáp lá cà đánh đ.ấ.m với bọn họ một lát. Đúng là chẳng xi nhê gì thật, Lệ Hoa lúc này nhận ra sức mạnh của bọn họ dường như là đến từ hình nộm nam mà cô gái kia cầm khư khư trên tay.
“Hợp, phá bỏ hình nộm kia đi.”
Nói thì nghe chừng là dễ, nhưng làm gì dễ phá như vậy. Đinh Hợp đến tiếp cận hình nộm còn chưa được, huống hồ gì muốn phá cần phải có pháp lực.
Mà hai cái xác người di động này Đinh Hợp đánh một hồi cũng đã thấm mệt. Lệ Hoa đứng bên ngoài sốt hết cả ruột, thấy tình hình không ổn, cô vội vã chạy vào túm lấy hình nhân kia.
Ngay giây phút Lệ Hoa chạm vào hình nộm kia, đột nhiên một dòng ki ức lạ lẫm hiện lên trong đầu cô. Quái dị thật sự, những dòng ký ức trước đây cô còn chưa tìm hiểu nguồn gốc được thì bây giờ lại xuất hiện một dòng ký ức xa lạ khác.
Cô còn không biết bản thân có thể chạm vào hình nộm kia. Mặc dù đã giành ra được nhưng cô lại bị dòng ký ức nọ làm cho nôn ra một ngụm máu. Nhưng Lệ Hoa nhất quyết không buông. Cô ôm khư khư lấy hình nộm, nghĩ mãi thì chỉ có một cách, đó chính là đem chúng đi đốt. Thế là Lệ Hoa ôm hình nộm chạy bon bon trên đường, nhưng chưa chạy được bao xa thì cô đã vấp chân ngã sõng soài dưới đất đè lên hình nộm. Máu trong miệng nôn ra càng lúc càng nhiều.
Không biết vì sao mà hai người kia đột nhiên không đánh Đinh Hợp nữa, bọn chúng nhắm mắt nhắm mũi dí tới chỗ Lệ Hoa. May mắn thay, ngay lúc cấp bách thì có một người xuất hiện và điểm hai lá bùa lên trán hai người bọn họ. Người xuất hiện chính là Trình Nhất, nhìn thấy Lệ Hoa tả tơi trong vũng m.á.u của chính mình thì anh ta không nhịn được mà châm chọc: “Sao lúc nào tôi gặp cô cũng trong tình cảnh khổ sở thế này vậy?”
Trình Nhất vừa mới cười nói xong thì một người khác đi tới kéo anh ta ném ra ngoài rồi nói: “Tên phàm phu tục tử nào lại dám trêu chọc mợ của tao vậy?”
Hóa ra là Liên Thiền đã chửi thắng đám người kia và tìm đến. Trinh Nhất vốn dĩ muốn đấu võ mồm với cô, nhưng khi mặt chạm mặt thì anh ta đã á khẩu. Vẻ mặt sợ sệt khi nhìn thấy Liên Thiền như thể sợ tử thần đến bắt vậy. Liên Thiền ban đầu cũng chẳng để ý đến anh ta, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đấy thì cô lại cau mày dùng mũi ngửi ngửi rồi nói: “Sao nhìn tên này quen quá vậy ta?”
Nghe Liên Thiền nói như vậy, dù Trình Nhất có sợ mất mặt cũng ráng gồng mà nói: “Tôi tên là Trình Nhất, đi không đổi tên ngồi không đổi họ.”
Liên Thiền nghe xong thì nhướng mày nói: “Tốt nhất là anh không đổi tên họ, đừng để tôi phát hiện ra mánh khóe của anh.”
Dù trong giây lát Liên Thiền không thể nhớ ra Trình Nhất, nhưng cô chắc chắn rằng trước đây cô và anh ta là đã từng gặp nhau và xảy ra chuyện gì rồi.
Trinh Nhất thây Liên Thiền đã tới thì Lệ Hoa chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa. Ở lại đây lâu chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra thân phận của anh ta, vì vậy anh ta chọn chuồn càng nhanh càng tốt.
“Mợ Hoa, mợ không sao chứ?”
“Không sao, không sao!”
Mặc dù Lệ Hoa cả người đầy m.á.u nhưng vẫn cười và lắc đầu nói không sao. Liên Thiền nhìn thấy thì không thể nén cười,cô nói: “Em còn tưởng mợ yếu đuối, hóa ra mợ cũng can đảm quá nhỉ?”
“Không được trêu chọc cô ấy.”
Đinh Hợp đi tới kiểm tra Lệ Hoa, nhưng anh phát hiện điều gì nên nhanh chóng nói: “Mau xử lý hình nộm.”
May mà phản ứng của Liên Thiền đủ nhanh, Đinh Hợp vừa nói xong thì cô đã đưa ta ấn vào mặt hình nộm.