Giếng Cổ Trân An - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-03-24 20:43:32
Lượt xem: 143
Trông mặt Thúy có vẻ chai lì vậy mà không ngờ lại sợ hãi, cô ta đứng nép vào Lệ Hoa rồi níu lấy cánh tay của cô. Nhưng không ngờ là cảnh này lại bị Liên Thiền bắt gặp, thế là cô ta liền bị Liên Thiền kéo ra rồi cảnh cáo: “Sợ thì đứng sang đây, đừng có mà níu lấy mợ Hoa của tôi.”
Thấy khí thế của Liên Thiền thì Thúy cũng yên tâm nép ra sau lưng cô nhưng nếu như cô ta biết Liên Thiền là Mai biến thành thì chắc sẽ vừa chạy vừa hét lớn trong đêm rồi. Vì so với Xuyến đang ló móng vuốt kia thì cái này còn đáng sợ hơn nhiều.
Pha này dường như là còn khó đỡ hơn, hoàn toàn không nằm dự tính của bọn họ. Cả bốn đang đứng yên lặng nhin Xuyến xem cô ta làm gì tiếp theo, thế nhưng cô ta chỉ đứng đó một lúc, sau đó thì quay trở về nhà củi.
Đinh Hợp nói nhỏ với Liên Thiền: “Em nhìn xem rốt cuộc kia là thứ gì vậy?”
Liên Thiền cau mày quan sát, sau đó lại nhìn lên trời rồi nói: “Cô ta quay về sau khi thiên tượng thay đổi. Nhìn sắc mặt cô ta lúc quay đi xem, chừng như rất sợ hãi. Theo em thấy cô ta không phải ma quỷ tầm thường đâu.”
“Sao có thể, rõ ràng là cô ta trước đây tiếp xúc với tôi rất bình thường mà. Lẽ nào chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà có thể biến thành quỷ được ư?”
Lệ Hoa thắc mắc, nhưng Liên Thiền lại lắc đầu nói: “Lạ lắm, em cũng không nhìn ra được. Đợi đến đêm mai xem như thế nào đã để em gọi Nhạc Xuyên lên đây.”
Nghe giọng điệu của Liên Thiền vốn đã quái dị lắm rồi, nhưng lúc này từ đâu ở phía sau lại có một bàn tay lạnh lẽo đang sờ vào cổ của Thúy. Ban đầu cô ta chỉ nghĩ Đinh Hợp giở trò xấu sau vẻ ngoài đạo mạo, hoặc có thể là anh chạm vào Lệ Hoa nhưng vì tối quá mà nhầm sang cô ta, bởi vì anh là người đứng sau cùng.
Chạm vào bàn tay kia thì nó lạnh như thể là được ngâm dưới nước lâu ngày vậy. Thúy quay phắt về phía sau nhìn thử thì thôi ôi, một cái mặt ma với tóc tai phủ phục đang nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó còn nở một nụ cười với cái miệng rách tận mang tai.
“Có quỷ...”
Thúy hét thiếu điều thủng cả bầu trời, may mà Liên Thiền bụm miệng cô ta kịp, nếu không chắc sẽ triệu hồi hết cả người cả ma quỷ của nha này ra mất.
“Hét gì mà hét hả?”
Liên Thiền hơi cáu nói, Thúy vẫn còn sợ sệt, cô ta chỉ về phía sau rồi nói: “Có quỷ, vừa nãy có quỷ. Dường như là linh hồn của Hương đã về đây.”
Đinh Hợp và Liên Thiền nhìn nhau, bọn họ có chung một suy nghĩ. Rõ ràng là Hương đã muốn nhờ Lệ Hoa mang xác của cô ta lên chôn cất thì lí do nào cô ta vẫn còn dọa người cơ chứ. Bây giờ chỉ có hai suy đoán, một là Hương đã thành quỷ và mưu mô muốn nhờ vào mệnh thuần âm đặc biệt của Lệ Hoa để lên bờ báo thù. Cái thứ hai nữa chính là...Thúy này vốn cũng có vấn đề.
“Chúng ta về thôi mợ, dù sao đêm nay cũng chẳng điều tra được gì nữa rồi.”
Liên Thiền kéo tay Lệ Hoa cẩn thận bảo vệ khiến Đinh Hợp nhìn thấy mà cũng muốn ghen. Anh lại kéo Liên Thiền ra rồi nói nhỏ: “Sao vậy, mày tranh vợ của anh à?”
Liên Thiền trố mắt nhìn, cô ngạc nhiên nói: “Ơ hay, anh nói điên nói khùng gì vậy. Vợ anh, anh không chăm sóc được thì người khác chăm chứ ai tranh giành gì của anh.”
“Mày im, anh g.i.ế.c mày giờ. Trước khi cô ấy nhớ lại và hành hình anh xong thì anh không thể làm gì cả. Nếu như nhân cơ hội cô ấy không nhớ mà làm như thế thì chẳng phải là vô liêm sỉ quá sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-24.html.]
Liên Thiền liếc anh trai mình một cái rồi từ chối cho ý kiến mà kéo tay Lệ Hoa đi về phòng. Sau khi về, Liên Thiền nhanh chóng về U Minh giới tìm Nhạc Xuyên.
Tưởng đâu Nhạc Xuyên bận bịu lắm, ai ngờ anh ta đang ngồi bứt lá Bỉ Ngạn mà đan thành giỏ. Liên Thiền tức muốn điên, cô thẳng chân đạp cho anh ta một cú thiếu điều lộn cổ xuống Vong Xuyên.
“Công chúa, cô phát điên à?”
Nhạc Xuyên nhàm chán nói một câu, Liên Thiền bổ nhào vào anh ta rồi hăm dọa nói: “Chửi tôi điên tôi h.i.ế.p anh cho anh xem.”
Nhạc Xuyên lần này mới nhào xuống Vong Xuyên thật. Dường như anh ta thà rơi xuống nước cũng chẳng muốn có chút động chạm thân thể với Liên Thiền. Liên Thiền có chút không vui, cô nói: “Anh làm sao vậy, tránh tôi như tránh tà.”
“Công chúa thân thể cao quý, tôi chỉ là con Giao Long thấp kém, không dám chạm vào người công chúa.”
Rất hiếm khi Nhạc Xuyên nói về thân thế của mình. Dường như khắp các cõi đều chẳng ai biết điều này, bọn họ chỉ nghĩ anh là Bỉ Ngạn vương, là một đóa hoa thành quỷ thần mà thôi.
“Được thôi, không đùa với anh nữa. Anh có từng nghĩ sẽ trở thành người cao quý nếu cưới công chúa U Minh giới là tôi không?”
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Nhạc Xuyên đột nhiên nói: “Cô bị công chúa Vân Yên đánh đến rơi mất não à?”
“Đùa, tôi đùa thôi có được chưa. Anh làm gì mà nghiêm túc thế, càng nói cô công chúa giả đó thì làm sao chạm được vào người tôi mà đánh với đ.ấ.m chứ...”
Đang nói thì Liên Thiền đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nói to: “Này, anh theo dõi tôi à. Chuyện trên nhà họ Đinh thì sao anh biết được?”
Nhạc Xuyên khựng lại một chút, sau đó nói: “Tôi là theo dõi an nguy của Ngạo Vũ chứ không phải theo dõi ai cả.”
Liên Thiền vốn định buông đùa thêm vài câu nữa nhưng đột nhiên cô lại ngửi thấy một mùi vừa lạ vừa quen. Thế là cô cắm đầu xuống Vong Xuyên ngửi nhưng lại chẳng phải cái mùi đó.
“Nhạc Xuyên, ở đây có chỗ nào mà chúng ta không biết không?”
Nhạc Xuyên nâng mắt nhìn Liên Thiền rồi lắc đầu nói: “Cô hỏi như không hỏi vậy. Có những thứ chúng ta chẳng thể biết hết được, chỉ sợ đến cả U Minh vương cũng chẳng thể biết hết chứ đừng nói đến chúng ta. Chúng ta chỉ là những quỷ thần nhỏ bé, nếu như muốn biết hết được các góc nghách thì cần phải có những thần hoặc quỷ thực sự mới có thể.’
Liên Thiền cảm thấy rất có lí, cô định quay về nhân gian nhưng lại nhớ đến mẹ mình nên đã đi thăm mộ. Nói là thăm mộ nhưng thật ra không hề chôn xuống đất giống nhân gian. Mẹ cô được an táng ở Táng vực, nơi ấy được dùng để an táng những người chức cao vọng trọng của U Minh giới.
Đó cũng được xem là một trong những khu vực cấm địa của U Minh. Một hòn đảo nhỏ nằm giữa vực sâu vạn trượng, xung quanh đều là Địa Ngục thủy chảy xiếc. Nếu như muốn đi qua nơi này phải là những người có sức mạnh lớn, nếu không chỉ sợ chỉ bước được vài bước thì đã bị gió vực cuốn xuống nước.
Liên Thiền bước đến bên bờ vực, một cây cầu xương xẩu xuất hiện trước mặt. Xung quanh thành cầu có rất nhiều dị quỷ bám lấy, nếu như người lạ đi qua không bị gió vực cuốn thì cũng bị quỷ ăn mất.
Đi qua đến bờ bên kia, Liên Thiền huýt sáo một cái, một con chim lớn ngũ sắc xuất hiện. Hình dáng của nó tương tự loài quạ ngũ sắc nhưng to lớn hơn rất nhiều. Quạ ngũ sắc không khó gặp ở U Minh, và con đang chở Liên Thiền xuống vực đây chính là thủy tổ của bọn chúng.
Quạ ngũ sắc bình thường cũng rất dễ tu thành hình người. Bọn chúng rất đẹp, là loài mỹ tước của U Minh giới. Thế nhưng con quạ thủy tổ này lại không muốn thành người, cho dù nó có nói được tiếng người đi chăng nữa.