Giếng Cổ Trân An - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-03-24 20:36:38
Lượt xem: 133
“Cô có nhầm lẫn gì không vậy, tôi có ý tốt muốn cứu cô kia mà...”
Lệ Hoa nói không thành tiếng, nhưng hồn ma của Thùy dường như không nghe lọt tai, cô ta lôi Lệ Hoa xềnh xệch đi về phía miệng giếng. Nhanh như chớp, cô ta dìm đầu Lệ Hoa xuống giếng.
Lệ Hoa khóc thầm trong lòng, sao không có ai cứu cô vầy nè.
“Ọc ọc...”
Nước tràn vào miệng mà Lệ Hoa còn có thể nghe rõ tới như vậy. Lần này liệu có may mắn được như lần trước không chẳng biết, nhưng chưa chi cô đã thấy bụng mình đang dần phình lên vì nước tràn vào. Nghĩ đến việc nước này ngâm bao nhiêu cái xác c.h.ế.t thì cô lại phát tởm và há miệng ra nôn. Nhưng đang ở dưới nước nên là nôn ngược, càng nôn thì nước càng chảy vào.
Lệ Hoa mắt mũi lấm lem, cô dần rơi vào mơ hồ...
“Công chúa, chúng ta mau chạy trốn thôi.”
Một nữ hầu kéo Lệ Hoa nhưng cô gằn lại, ánh mắt cô đang dõi về phía dưới tường thành. Đây là một tòa thành, bên dưới binh đao loạn lạc, những kẻ đang bị g.i.ế.c dưới kia dõi tầm mắt đầy căm hận nhìn về phía cô và gào thét: “Công chúa Trân An, chúng tôi dù có c.h.ế.t cũng sẽ làm ma quỷ ám ngài...”
Lệ Hoa sặc nước tỉnh lại, cô lại vừa nhìn thấy một cảnh tượng xa lạ, nhưng điều kì lạ hơn nữa chính là có người đã gọi cô là công chúa Trân An...
Trân An chẳng phải là tên của cái giếng này sao....
“Á...”
Lệ Hoa hét lên trong cổ họng, bởi vì đang ở dưới nước sao có thể nói chuyện được. Đang lơ đễnh thì một thứ đáng sợ trồi lên ngang mặt làm cô sợ mất cả mật. Thứ kia chính là cái xác, mặc dù trông có hơi phình trương nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nhận ra kia chính là khuôn mặt của Hương.
Sự sợ hãi đã đánh thức dòng sức mạnh nội tại của Lệ Hoa khiến cô tự dưng biết bơi mà cố gắng vẫy đạp để trồi lên trên. Nhưng chưa đạp được mấy cái thì chân đã bị nắm lấy.
Cơn lạnh chạy dọc lên đến tận não, Lệ Hoa cúi đầu nhìn xuông thì thấy Hương đang cố bám lấy chân mình. Không dừng lại ở đó, cô ta còn đang lấy đà để trèo lên người cô. Thân thể Lệ Hoa vốn lạnh, dưới nước nửa đêm cũng lạnh nhưng cái tay của Hương mới lạnh hơn hết thảy. Thậm chí cô ta chạm vào đến đâu là có thể khiến cho Lệ Hoa như muốn tê liệt đến đó.
Dù sợ lắm nhưng vì muốn sống nên Lệ Hoa đành phải đem theo cái xác bơi lên. Sau khi vừa trồi lên mặt nước, cô lại nhìn thấy một cánh tay đưa xuống cho cô bám vào. Kì lạ thay, mỗi lần cô rơi xuống giếng thì chẳng ai khác cứu cô ngoài Trình Nhất. Giống như việc mỗi lần cô nhìn thấy ảo cảnh thì Trình Nhất sẽ xuất hiện vậy.
“Cái xác...mau kéo nó ra.”
Mãi đến khi lên bờ thì xác Hương vẫn bám theo Lệ Hoa khiến cô hốt hoảng hét lên. Trình Nhất bình tĩnh đi tới, ban đầu cái xác cố chấp bám lấy đùi Lệ Hoa, nhưng sau khi anh ta thổi thổi vào lòng tay mình thì khi chạm trở lại, xác Hương đã ngoan ngoãn để anh ta kéo vứt ra ngoài.
“Không sao đâu, cô ta chỉ muốn được lên bờ thôi. Bên dưới quá lạnh, vì vậy ngày mai hãy chôn cất cô ấy.”
Trình Nhất nhìn qua rồi nói. Lệ Hoa vẫn đang kiên trì móc họng để cố nôn ra nhiều nước nhất có thể. Điều này khiến Trình Nhất có chút buồn cười, anh ta cảm thấy con người vẫn nên có đủ hồn phách mới được, nếu không nhất định sẽ biến thành bộ dạng giống như Lệ Hoa bây giờ.
“Cô ta...con ma kia đâu rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-22.html.]
Lệ Hoa nôn xong thì quay đầu tìm kiếm, Trình Nhất hỏi: “Ma, ma nào?”
“Cái đứa mà dìm tôi xuống giếng...”
“À, con mụ đấy à. Nó chạy đi trốn rồi.”
Câu đấy của Trình Nhất khiến Lệ Hoa không hiểu được, ma mà cũng chạy được thì lạ thật đấy. Mãi cho đến hôm sau thì cô mới biết được, thất ra Thùy đêm qua mà cô nhìn thấy là nguyên cái xác chứ không phải là hồn ma.
Đêm qua sau khi cứu Lệ Hoa lên thì Trình Nhất cũng đi mất. Theo những gì anh ta kể thì Lệ Hoa cảm thấy hai người dường như có mối quan hệ nào đó, và anh ta chắc chắn không phải là bác sĩ bình thường. Nhưng hiện tại với đầu óc của mình thì Lệ Hoa khó mà phân tích được sự việc, chỉ đành ậm ừ cho qua.
Điều ngạc nhiên hơn nữa là sau khi bị dìm sắp c.h.ế.t và quay lại thì hai anh em nhà kia vẫn ngủ rất ngon lành. Lệ Hoa chán nản lên giường nằm, cô lại suy nghĩ về lời nói cuối cùng của Trình Nhất, anh ta nói những gì liên quan đến cái giếng thì hai người kia không thể giúp được cô.
Sáng hôm sau Lệ Hoa kể cho Đinh Hợp và Liên Thiền nghe về chuyện đêm qua, quả nhiên ánh mắt Đinh Hợp có chút lạ, chẳng biết anh đang suy nghĩ đến điều gì. Dường như Đinh Hợp bắt đầu để ý đến người bí ẩn tên Trình Nhất kia thì phải, nhưng vẻ mặt này hình như không giống là đang ghen tuông mà nghiêm trọng hơn nhiều.
“Vậy là đêm qua mợ kéo lên được xác cô Hương kia từ dưới giếng, sau đó người đẩy mợ xuống giếng lại là một cái xác khác tên là Thùy?”
Lệ Hoa nghe một hồi mới gật đầu nói: “Hình như đúng, nhưng mà em nói sai thứ tự rồi.”
‘Mặc kệ là sai hay đúng, mợ mau nói cho em là xác cái cô Thùy được chôn ở đâu trước. Xác người bình thường sau có thể nói hóa quỷ là hóa cơ chứ.”
Liên Thiền gặng hỏi nhưng Lệ Hoa lại lắc đầu nói: “Đêm ấy tôi còn bị ném xuống giếng suýt c.h.ế.t thì lấy đâu ra mà biết chứ. Với lại tôi nghe người ở nói xác cô Thùy đã được bà Nhài trả về nhà mẹ đẻ rồi.”
Liên Thiền trề môi nói: “Còn lâu em mới tin bà ta lại trả xác dễ dàng như thế. Chỉ dựa vào một cái áo của mợ thì sao cô ta có thể treo cổ c.h.ế.t ngay được chứ. Đằng này em dã xem qua nhà củi rồi, với cái thân hình kia dù có muốn trèo lên mắc dây treo cổ còn khó, huống hồ gì chỉ trong nháy mắt mà đã có thể làm như thế. Người làm việc đó được chỉ có hai loại, một là quỷ thần, hay là bị dính bùa.”
Lệ Hoa nhìn Liên Thiền, Liên Thiền hỏi cô: “Mợ đoán xem?”
“Là bị trúng bùa ư?”
Lệ Hoa rụt rè nói, Liên Thiền gật đầu, cô nói tiếp: “Chắc chắn bà mối chính là hung thủ đứng sau tất thảy chuyện đó. Chỉ sợ bà ta đã không dừng lại ở việc phụng sự cho bà Nhài. Có lẽ bà ta đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn nữa, những cái xác của mấy cô vợ lẻ trước đây chắc chắn bà ta cũng đã kéo lên từ lâu.”
“Vậy bà ta có thể giấu ở đâu cơ chứ?”
Nghe câu hỏi vô tri này của Lệ Hoa khiến Liên Thiền kinh ngạc há hốc mồm, cô hỏi: “Mợ không biết thật hay giả vờ không biết vậy. Muốn biết bà ta giấu ở đâu thì tìm thấy xác cô Thùy kia là sẽ biết.”
Tự dưng lại phải đi điều tra, Lệ Hoa nói: “Không phải chuyện đó đơn giản với em lắm sao?”
Vừa nói xong thì cô ăn ngay cú liếc từ Liên Thiền. Liên Thiền nói: “Mợ ơi là mợ. Tự thân vận động đi, em không thể tham gia vào việc của nhân gian đâu.”
“Vậy sao hôm trước em nói là sẽ phạm luật hết?”
Liên Thiền ôm đầu than thở nói: “Em nói vậy mà mợ cũng tin nữa hả?”
Sau đó cô quay sang Đinh Hợp với ánh mắt nói “Anh mau quản vợ anh đi kìa...”