Giếng Cổ Trân An - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-03-24 20:35:42
Lượt xem: 127
Ông Bình bị dìm mấy canh giờ liền, bà Nhài dù có xót xa đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không dám nói gì, bà ta chỉ đành hỏi bà mối: “Vậy là con nhỏ đó không phải nữ quỷ nhập nhỉ?”
“Bà nghĩ sao vậy, bây giờ chúng ta bị ba người không tầm thường để ý rồi. Nếu như không phải vì bọn họ không muốn phá luật thì chúng ta c.h.ế.t chắc.”
Mãi đến sáng hôm sau thì Liên Thiền mới cho người kéo ông Bình lên, ông ta dù chỉ còn thoi thóp hơi tàn nhưng mà vẫn sống dai lắm. Ông ta nhìn đám người Liên Thiền bằng ánh mắt hết sức oán giận nhưng không thể làm gì.
Lệ Hoa bị ánh mắt của ông ta dọa sợ, cô nép vào lòng Đinh Hợp rồi nói: “Liệu ông ấy có lại đến tìm em không?”
Đinh Hợp còn chưa trả lời thì Liên Thiền nói: “Em sẽ luôn ở đây để bảo vệ mợ. Một khi có em ở đây thì ông ta có mười lá gan cũng không dám làm bậy lần nữa.”
Lần này xem như ông Bình không còn hung khí để gây án nữa rồi, nhưng một khi còn bà Nhài và bà mối thì chuyện nhất định sẽ còn kéo dài nữa. Bọn người Liên Thiền không thể can dự vào chuyện thế gian, đó là nghiệp số của Lệ Hoa, vì vậy cần phải tự cô giải quyết.
Đinh Hợp khỏe lại, nhưng bọn họ đều rất lo lắng. Anh bây giờ như cái bong bóng, chẳng biết là lúc nào sẽ vỡ. Lệ Hoa sau khi biết được thân phận của Liên Thiền thì rất chi là kinh ngạc. Không ngờ rằng Liên Thiền và Đinh Hợp lại là anh em ruột, bọn họ còn đến từ U Minh giới.
Hóa ra trước nay những lời thêu dệt về cõi U Minh đều là sai sự thật. Người đời đều ca tụng người cõi trời là thần tiên và nói người ở cõi U Minh đều là ma quỷ đáng sợ. Xem ra sự hiểu biết của người nhân gian về những cõi khác đều vô cùng hạn hẹp. Bọn họ chỉ nghĩ rằng c.h.ế.t đi là hết, người ở cõi U Minh đến bắt hồn thì đều là quỷ. Bọn họ chẳng biết rằng một khi con người c.h.ế.t đi đều do người cõi trời quyết định thì cõi U Minh mới có thể bắt người. Việc được đầu thai hay đầu thai về cõi nào đều là do nghiệp số của chính mình, chẳng ai có quyền quyết định cả. Bởi vì một khi can thiệp vào thì nhất định sẽ bị nghiệp báo...
Buổi trưa, ba người cùng nhau ăn cơm. Đây đúng là chuyện đầu tiên trong đời Lệ Hoa trải qua, một bữa cơm gia đình trang hoàng. Trong bữa cơm, Đinh Hợp hỏi Liên Thiền: “Chuyện ở dưới thế nào rồi, Nhạc Xuyên không chịu nói cho anh biết.”
Liên Thiền dè dặt nhìn Lệ Hoa một cái rồi hỏi: “Mợ Hoa, mợ chịu được không?”
Lệ Hoa suy nghĩ nhanh chóng rồi nói: “Chịu được! Dù sao đời tôi cũng đủ bi kịch rồi, có nghe mấy chuyện kinh khủng cũng không sao đâu.”
Liên Thiền gật gù, sau đó bắt đầu kể...
Lúc vừa từ dưới Vong Xuyên lên thì Liên Thiền đã một đường đi về phía U Thành. Trăm nghe không bằng một thấy, sớm đã nghe nhiều về vị người trời kia, nhưng khi nhìn thấy thì Liên Thiền mới điên tiết thật sự. Cô còn chưa đi được mấy ngày mà U Minh giới đã loạn thành như vậy.
Nhìn thấy Liên Thiền tiến vào U Dực điện, một điện hầu nữ đi ra ngăn lại. Cô ta cũng thật là oai phong, bên cạnh còn dắt theo một con Thi Cẩu, Sở dĩ gọi nó là Thi Cẩu là bởi vì nó là những con Ngục Cẩu khi vừa sinh ra đã không đúng hình dáng. Ngục Cẩu thường đều là hai đầu nhưng bọn này chỉ có một đầu với cái đuôi đầy gai nhọn, chỉ sợ nếu như có ai xúi quẩy bị bọn trúng quất đuôi vào người thì chắc chắc sẽ toàn thân đầy lỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-20.html.]
Thường một khi sinh ra ngàn vạn con mới có thể có một Ngục Cẩu, còn lại tất cả đều là hình dạng của Thi Cẩu. Nhưng U Minh giới không thể dung chứa bọn chúng có linh tính nên đẫ g.i.ế.c hết, sau đó đưa thứ khác giống như pháp thuật vào kí sinh trên người bọn chúng để dễ điều khiển. Nói trắng ra là bọn chúng c.h.ế.t hết rồi, bây giờ thân xác kia mặc xác để người ta điều khiển.
Điện hầu nữ nhìn thấy Liên Thiền thì lập tức phất tay ra lệnh cho Thi Cẩu xông tới cắn cô. Liên Thiền phút trước ngỡ ngàng, phút sau tức giận rút roi từ sau gáy quất về phía Thi Cẩu.
Với cơn thịnh nộ này của Liên Thiền thì dù cho có là Ngục Cẩu thì cũng c.h.ế.t dưới tay cô chứ đừng nói cái xác chó này. Thi Cẩu rít lên một tiếng thảm khốc rồi đổ khụy xuống trước sự ngỡ ngàng của Điện hầu nữ. Cô ta không kinh sợ mà vội hét lớn: “Có kẻ xâm nhập, có kẻ xâm nhập.”
Điện hầu nữ vừa dứt lời, vô số binh lính nhanh chóng quây vào, nhưng sau khi bọn chúng nhìn thấy Liên Thiền thì lập tức quỳ bái: “Công chúa!”
Điện hầu nữ ngơ ra, lúc này Liên Thiền mới lạnh giọng nói: “Đây là ai vậy, sao có thể ngang nhiên thả Thi Cẩu ra cắn bổn điện. Bổn điện vừa mới đi có mấy ngày mà nơi này đã dung chứa súc sinh rồi à?”
Điện hầu nữ nghe thấy như thế thì tức giận không thôi, cô ta lớn tiếng nói: “Mày tưởng mày là ai mà dám lớn tiếng mắng chửi chủ nhân cao quý nhà tao. Mày thì chẳng qua cũng là súc sinh mà thôi.”
Liên Thiền tánh nóng, cô vừa nghe thấy thì không chần chừ tặng cho điện nữ hầu một roi làm cô ta văng vào tận bên trong. Lúc này bên trong lại vang lên một giọng nói: “Kẻ nào cả gan dám đánh người ở nơi này?”
Lời bà ta vừa dứt, Liên Thiền đã xông thẳng vào trong và tóm cổ bà ta rồi nói: “Bà đoán xem?”
Người phụ nữ vừa xuất hiện chính là vợ mới của U Minh giáo chủ trong lời của Nhạc Xuyên. Bà ta chính là công chúa Thanh Vân của cõi Trời, cũng là mẹ của Vân Yên công chúa, nhưng cha của Vân Yên thì chẳng ai biết được.
Đến khi mặt chạm mặt rồi Liên Thiền mới kinh ngạc muốn rơi hàm, cô lắp bắp nói: “Bà...sao lại là bà?”
“Là tôi thì sao chứ, công chú Liên Thiền có ý kiến cứ đi mà hỏi U Minh giáo chủ.”
Nghe giọng điệu trơ trẽn của mụ ta thì Liên Thiền hết chỗ nói. Cô lấy tay ra khỏi cổ mụ ta rồi phủi phủi như thế sợ bẩn tay. Nhưng khi cô quay lưng đi thì lại nghe thêm một giọng nói nữa. Giọng nói này nghe rất quen thuộc và cũng đặc biệt chói tai.
“Gặp vương hậu mới không quỳ bái thì cũng chào cho lễ phép. Lẽ nào mẹ cô không biết dạy cô sao?”
Liên Thiền mặt mày lạnh tanh quay lại, người vừa nói kia chính là Vân Yên công chúa. Liên Thiền nhìn bộ dạng của hai mẹ con nhà đó rồi khinh thường nói: “Vương hậu cái gì, mẹ tôi mới là vương hậu được cả cõi U Minh này công nhận. Bà là ai nào, bà chỉ là vợ lẻ thôi, cùng với đứa con gái vô danh của bà. Mẹ thì gả cho cha, con gái thì lại muốn gả cho con trai. Xin hỏi, cõi trời giáo dưỡng mẹ con các người như vậy đó sao.”
Liên Thiền nói ra chẳng có lời nào tốt đẹp được. Nói xong cô còn quay sang nhìn Vân Yên rồi nói: “Còn cô đứa con vô danh kia. Tôi mới chân chính là công chúa. Cô thì chỉ là đứa con rơi được hưởng danh hảo của mẹ cô mà thôi. Xét về tư cách thì tôi đứng ngang hàng với mẹ cô, cô chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả.”