Giếng Cổ Trân An - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-03-24 20:34:52
Lượt xem: 139
Nhạc Xuyên không thể tham gia vào chuyện của nhân gian, mặc dù anh ta biết nữ quỷ trong giếng có ảnh hưởng lớn với Lệ Hoa, thế nhưng anh vẫn không thể làm gì cô ta. Trước mắt Đinh Hợp đã đỡ hơn, mặc dù Nhạc Xuyên vẫn chưa xem được sổ số mệnh, thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy số mệnh của Đinh Hợp đã sắp hết. Gần đây sổ sinh tử đã có những dấu hiệu lạ, Nhạc Xuyên vẫn đang lo lắng hồn phách của Đinh Hợp vẫn chưa nuôi đủ thời gian, một khi sinh mệnh kết thúc sẽ rất nguy hiểm.
Nhạc Xuyên nói với Đinh Hợp điều đó sau khi đưa Lệ Hoa về phòng ngủ. Đây là kiếp thứ mười, cũng là kiếp cuối cùng mà Đinh Hợp phải đầu thai làm người. Ba năm trước, khi Đinh Hợp nhớ lại bản thân là ai thì cũng là lúc anh đổ bệnh liệt giường. Trí nhớ quay lại cũng là lúc hồn phách tạm bợ kiếp này của anh đi mất, anh chỉ sống dặt dẹo được nhờ vào một mảnh hồn phách mỏng manh còn sót lại. Tất cả hồn phách của anh được Nhạc Xuyên chiêu về nuôi dưỡng nghìn năm nay, nhưng vẫn chưa đủ thời gian để có thể sử dụng. Vì vậy mà những năm cuối đời này anh phải sống với cái kiểu như thế. Mấy năm trước Nhạc Xuyên vẫn xem được sổ số mệnh của Đinh Hợp, biết được anh sẽ phải c.h.ế.t trẻ ở kiếp này.
Đây chính là người cõi trời muốn làm khó Nhạc Xuyên, gấp như vậy anh sẽ không thể giúp được hồn phách của Đinh Hợp quay lại, tệ hơn nữa thì thần hồn cũng mất nốt. Nhưng sau bọn chúng thấy Nhạc Xuyên không phế như chúng nghĩ, chỉ trong thời gian ít ỏi mà anh ta đã có thể làm được việc của mấy mươi năm nên bây giờ lại không cho anh ta xem sổ số mệnh của Đinh Hợp nữa.
“Cô ấy thì sao, mảnh hồn phách còn lại vẫn chưa tìm được sao?”
Đinh Hợp có hơi mệt mỏi hỏi, Nhạc Xuyên thở dài, lắc đầu nói: “Nghìn năm dài đằng đảng, tôi đi khắp đại giang nam bắc vẫn không tìm được.”
“Rốt cuộc thì...năm đó cô ấy bị phong ấn ở đâu cơ chứ. Nếu như có thể tìm được vị pháp sư năm đó phong ấn cô ấy thì tốt rồi.”
Đinh Hợp có vẻ rất đau lòng khi nói về chuyện đó. Chẳng ai biết gì về quá khứ của Lệ Hoa có lẽ những chuyện này phải tự cô đi tìm mới được. Nhạc Xuyên thở hắc ra rồi nói: “Bình tĩnh đã, chúng ta lo cho anh trước đã. Trước mắt bọn họ vẫn chưa biết sự có mặt của cô ấy, nhưng bọn họ đang rất quan tâm đến anh đấy.”
Nhạc Xuyên nói xong thì nói tiếp: “Vân Yên công chúa vẫn chưa từ bỏ anh đâu. Tôi có linh cảm cái sự khỏe lại này của anh cũng do cô ta làm đấy.”
Bỏ qua mấy chuyện không hay, Đinh Hợp cảm thấy sống yên ổn với Lệ Hoa được vài ngày cũng tốt. Dù sao anh cũng không biết sau khi trở về thân phận của mình sẽ có sóng gió gì xảy ra nữa. Cây kim trong bọc kiểu gì cũng có ngày lòi ra, sự tồn tại của Lệ Hoa có thể giấu được cõi trời mười tám năm qua là do cô sống chẳng khác gì con chó, một khi cuộc sống cô tốt hơn hoặc là bây giờ có dính líu tới bọn họ thì nhất định sẽ có người tra ra ngay.
Nhạc Xuyên khá tôn trọng Đinh Hợp, vì vậy cũng không quản nhiều nữa mà trở về U Minh giới một chuyến, anh cũng muốn xem thử Liên Thiền quậy đục nước U Minh như thế nào.
Ngày hôm sau đúng là khi mặt trời ló dạng thì đám người ở nhà họ Đinh mới dám ló mặt ra. Bà Nhài nhìn thấy Đinh Hợp khỏe lại bình thường thì còn tưởng rằng nữ quỷ đã nhập được vào xác của Lệ Hoa nên thay vì vui mừng thì bà ta sợ hãi chạy đi tìm bà mối.
Bà mối nhìn Lệ Hoa một chút, sau đó chạy ra giếng chổng mong nhìn xuống một lát, ai dè chưa chi đã bị Đinh Hợp đạp cho một cú lộn nhào xuống giếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-18.html.]
Bà mối sợ mất hồn người, bà ta chính là thủ phạm g.i.ế.c mấy bà vợ lẻ của Đinh Hợp, cho nên bây giờ rơi xuống dưới thì bà ta không sợ nữ quỷ mà sợ mấy hồn ma kia kéo chân hơn. Quả nhiên sợ đâu dính đấy, dù là ban ngày ban mặt nhưng bà ta lại bi chính Hương kéo chân mình.
“Trả mạng, trả mạng cho tao...”
May mà Hợp kéo bà ta lên kịp, nếu như để bà ta ở dới đấy lâu thêm chút nữa chắc bà ta cũng thành quỷ trong giếng luôn quá. Gia đinh trong nhà dù nhìn thấy cảnh đấy nhưng cũng chẳng dám ra giúp, vì người đạp bà mối là cậu Hợp chứ chẳng phải ai khác. Bà Nhài khóc hết nước mắt, bà ta quỳ lạy Hợp từ xa quỳ tới, cầu xin tha cho bà mối.
Lệ Hoa không nhìn nỗi cảnh này, cô đi tới “đỡ” bà ta dậy rồi nói: “Mẹ đừng làm như vậy, chồng con khó khăn lắm mới khỏe lại được, mẹ muốn vì một bà thầy bói thất đức kia mà làm tổn hại dương thọ của chồng con làm cho anh ấy c.h.ế.t sớm ư.”
Dù bà Nhài có quan trọng bà mối tới đâu đi chăng nữa, con trai bà ta vẫn quan trọng hơn. Dù sao vinh nhục là nhờ đứa con trai này, chồng đã ghẻ lạnh, nay lại mất con nữa thì bị ông Bình đuổi ra đường là cái chắc.
“Mẹ...mẹ không quỳ, không quỳ.’
Đinh Hợp liếc nhìn bà Nhài một cái rồi vươn tay kéo bà mối lên. Bà ta sợ mất cả mật, thường thì mấy người chuyên làm chuyện ác nó sẽ thế. Bà Nhài sai người kéo bà mối đi, sau đó lại gần Hợp rồi hỏi: “Cọm khỏe rồi sao, mẹ mừng quá.”
Bà Nhài đưa tay lôi kéo Hợp nhưng anh lại gỡ ra rồi nói: “Không khỏe lại sao có thể biết được chuyện mẹ cùng với bà ta dìm vợ con xuống giếng cơ chứ.”
Nhìn thái độ của Hợp, bà Nhài ái ngại nhìn Lệ Hoa rồi kéo anh đi sang một bên mà nói nhỏ: “Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi. Cô ta chỉ là một đứa cưới về để xung hỉ, chỉ cần con khỏe lại thì con có thể cưới mười cô khác nếu con muốn. Con nhỏ đó chỉ là một đứa ăn mày, có chỗ nào xứng với con, xứng với nhà ta chứ. Nếu như không phải vì nó có mệnh thuần âm thì dù cho có xin làm gia đinh nhà ta thì chưa chắc mẹ đã cho.”
Đinh Hợp nghe thế thì rất không vui, anh ta nói: “Nhưng cả đời này con chỉ muốn cưới một mình cô ấy làm vợ. Mẹ tốt nhất là đừng để bà mối kia tới gần và hại vợ con thêm lần nào nữa. Nếu như mẹ vẫn bỏ ngoài tai lời này của con thì đừng trách con không nương tay.”
Bà Nhài chẳng biết có hiểu hay không nhưng cũng ù ù cạc cạc gật đầu. Mấy ngày sau đó cuộc sống được xem như là bình lặng và hạnh phúc nhất cuộc đời họ. Đinh Nhất không truy cứu, Lệ Hoa càng không truy cứu chuyện gì. Lệ Hoa dù vẫn chưa có tình cảm với Đinh Hợp lắm nhưng cô cảm thấy vẫn rất tốt khi ở bên cạnh anh, mặc dù ban đêm họ cũng phải ngủ riêng. Đinh Hợp sợ rằng ban đêm sẽ có người trời xuống theo dõi anh, chẳng may gặp Lệ Hoa thì rắc rối lớn.
Ban ngày rảnh rỗi họ cũng sẽ ra ngoài đi chợ, dạo chơi. Rất nhiều lời đồn thổi về bọn họ, nói rằng đây giống như là nhân duyên kiếp trước vậy. Dù sao ban đầu là nhà họ Đinh cưới Lệ Hoa về để xung hỉ, bây giờ Đinh Hợp lại khỏe mạnh và yêu thương cô như vậy thì thiên hạ đương nhiên sẽ nói rất nhiều lời dễ nghe.
Nhưng tháng ngày bình yên vốn không có nhiều, một đêm nọ đang ngủ thì Lệ Hoa nghe thấy tiếng khóc thút thít bên ngoài. Vì gần đây cũng khá yên bình nên Lệ Hoa chẳng nghĩ đến việc có ma quỷ mà nhanh chóng mở cửa ra xem.
Xuyến đang ở trước cửa phòng của Lệ Hoa khóc, khi thấy cô vừa mở cửa thì lập tức chạy đi. Lệ Hoa vậy mà nhanh quên, vì thế cô nhanh chóng đuổi theo. Nhưng sau khi chạy theo Xuyến về phòng của cô ta thì cánh cửa phòng đã lập tức đóng lại. Lúc này Lệ Hoa mới nhận ra là chuyện chẳng lành. Quả nhiên ngay sau đó, từ phía sau giường ngủ đi ra một người đàn ông, chẳng ai xa lạ, chính là ông Bình.