Giếng Cổ Trân An - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-03-24 20:32:08
Lượt xem: 145
Đúng lúc này Nhạc Xuyên cũng vừa về tới, anh ta trùng hợp vừa đi đến cửa phòng của Lệ Hoa. Vậy là xem như cùng nhau chứng kiến cảnh tượng khó quên đang xảy ra trước mặt. Cả Nhạc Xuyên và Lệ Hoa đều kinh ngạc đến mức không khép miệng được.
Nhạc Xuyên dù sao người ta cũng là quỷ thần, đi lên trời xuống Minh giới như cơm bữa, sống lâu vạn tuổi nên chưa từng có chuyện gì mà anh ta chưa thấy. Thế nhưng ở nhân gian lại được chứng kiến cảnh tượng này nên cũng khó lòng mà kìm được sự kinh ngạc.
“Đúng là con người luôn làm quỷ thần ngạc nhiên.”
Nhạc Xuyên không thể không cảm thán thốt lên một câu nho nhỏ nhưng lại bị Mai nghe được, nó nói: “Chắc anh đã từng gặp chuyện bọn chúng xin anh cho làm bậy một lần cuối trước khi đi luận tội nhỉ.”
Nhạc Xuyên cứng họng. Mặc dù không biết là anh ta đã từng gặp hay chưa. Không khí yên lặng như tờ, mặc dù có rất nhiều người đứng đây nhưng chẳng ai dám thở mạnh.
Ông Bình vẫn cứ hiên ngang hì hục ra vào mặc kệ bà vợ hổ cái của ông ta đang đứng đó. Còn Thùy vì quá đỗi xấu hổ mà chỉ biết nhắm mắt và đưa tay bụm miệng ngăn cho không phát ra âm thanh đáng xấu hổ nào. Có lẽ cô ta ước gì bản thân được c.h.ế.t ngay bây giờ, nếu như còn sống tiếp cô cũng chẳng biết phải nhìn mặt người khác như thế nào.
Mang danh lấy cậu Hợp nhưng trước nay còn chưa được nắm tay chồng bao giờ, mà mỗi đêm đều phải bị cha chồng làm nhục. Đã thế lão già Bình này già rồi mà vẫn mất nết, không biết đã học ở đâu ra mấy trò bạo lực. Cho nên những vết thương trên người hai bọn họ đều là tác phẩm của ông Bình.
Một giây bình yên trước cơn bão là đây, qua một giây ấy, bà Nhài hét lên một tiếng thấu trời và cầm con d.a.o trên tay xông ra chỗ ông Bình. Kể ra bà Nhài này cũng thật đáng thương, cứ bỏ thuốc c.h.ế.t ông Bình cho rồi, đỡ phải sống những ngày tháng như thế. Nhưng chẳng hiểu vì sao bà ta lại có thể trông chờ ngày ông ta quay đầu cơ chứ.
Ông Bình cũng không ngờ rằng bà Nhài sẽ có ngày này, ông ta luôn nghĩ bà sợ sệt ông nên mới dám làm tới như vậy. Bởi vậy mà bây giờ dù bà Nhài có cầm d.a.o dí tới thì ông ta vẫn không né tránh mà ngược lại còn khích bác thêm.
Nhưng giây trước sắc mặt ông ta còn ngạo nghễ hách dịch thì giây sau đã chuyển sang trạng thái đau đớn tột cùng. Bà Nhài đã đ.â.m con d.a.o nhọn hoắt sắt bén vào cổ ông Bình. Ông ta rống lên một tiếng thảm thiết rồi gục xuống.
Cả Thùy và ông Bình đều đổ gục xuống đất, bà Nhài đi tới rút con d.a.o trên cổ ông Bình ra rồi nói: “Mau kéo con ch.ó cái này ra nhốt vào nhà củi đợi lệnh tao. Nó đã thích lõa lồ thì đừng cho nó bất cứ quần áo nào.”
Một nam gia đinh đi lên, anh ta hung hãn kéo Thùy ra khỏi thân ông Bình rồi lôi đi. Nhìn vẻ mặt của anh ta thì chắc Thùy sẽ lại chịu khổ thêm rồi. Mà Thùy giờ này đã nhục nhã cực hạn, cô ta cúi gầm mặt chẳng dám nhìn ai mà xuôi tay cho nam gia đinh kéo lê trên đất.
Lệ Hoa xót xa thay cho Thùy, rõ ràng có lẽ rất nhiều người biết Thùy hoàn toàn không phải trở thành như thế do ý muốn, nhưng tất cả đều làm ngơ, chẳng có ai dám cãi lời bà Nhài.
Lệ Hoa nhìn theo Thùy đang bị kéo lê đi, mặc dù từ đầu tới cuối Thùy không nhìn ai nhưng bây giờ lại quyến luyến quay lại nhìn Nhạc Xuyên một, cái ánh mắt đó rất lạ, bởi vì Lệ Hoa chưa từng yêu ai bao giờ nên không thể nào biết được.
“Chú Xuyên...”
Lệ Hoa định nói chuyện kia nhưng cô lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của anh ta thì không nói nên lời. Nhạc Xuyên lạnh lùng đứng đó giống như một người ngoài cuộc xem kịch, anh chưa từng quan tâm tới chuyện gì khác ngoài ba người Lệ Hoa.
“Cô ta chính là nằm mơ ban ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-13.html.]
Mai nói nhỏ nhưng Lệ Hoa lại biết nó nói chuyện của Thùy. Cũng đúng thôi, mặc dù cô vẫn chưa biết rõ thân phận của bọn họ nhưng theo lời của Mai nói thì Nhạc Xuyên này cũng chẳng phải tầm thường, một cô Thùy thân thể không sạch sẽ kia cùng lắm cũng chỉ có thể cầu được sự thương hại của anh ta mà thôi. Nếu như có thể được anh ta yêu thương thì chắc sớm đã cứu cô ta đi khỏi lâu rồi.
Ông Bình vẫn đang nằm đấy ôm lấy cái cổ đầy m.á.u me của mình mà thống khổ đau đớn. Bà Nhài vẫn không thèm quan tâm sống c.h.ế.t của ông ta mà nói với gia đinh: “Tất cả chuyện xảy ra đêm nay sống để bụng, c.h.ế.t mang theo. Nếu như bọn mày dám hé nửa lời thì kết cục của bây sẽ giống con Thùy kia vậy.”
Mai quay sang hỏi Lệ Hoa: “Mợ có sao không, có sợ không. Nếu sợ chúng ta vào phòng thôi.”
“Tôi ổn!”
Lệ Hoa cũng sợ lắm chứ nhưng cô vẫn rất tò mò nên kéo tay Mai ở lại, Mai quay sang hỏi Nhạc Xuyên: “Ông ta hết dương thọ chưa?”
“Chưa đâu, ông ta còn sống dai lắm. Nhưng không biết vì sao ông ta lại có thể làm những chuyện như vậy.”
Nghe Nhạc Xuyên nói thì Mai lại tò mò hỏi: “Anh nói vậy là sao?”
“Tôi nghi ngờ bọn họ đều có liên quan dây mơ rễ má đến chuyện quá khứ. Chuyện này cần tôi đi lên cõi kia tìm quan số mệnh hỏi thử xem. Nhưng trước đó cô phải trở về mới được.”
Lệ Hoa nghe đến đây thì chen lên hỏi: “Có chuyện gì mà tôi không biết ư. Mai, em phải trở về là có ý gì. Em phải trở về đâu chứ?”
“Mợ, em không phải là người phàm trần. Thật ra em là công chúa của cõi U Minh, là em trai của cậu Hợp kia.”
Lệ Hoa chấn động toàn tập, sao xung quanh cô toàn quan to âm phủ thế này. Kiểu này nếu như mai mốt cô mà có c.h.ế.t thi chắc xin sống thêm vài năm nữa cũng được nhỉ. Nhưng Mai như đã đọc được suy nghĩ của cô, nó nói: “Mợ đừng nghĩ tầm bậy nữa, không có ích gì đâu...”
Thấy Mai bỏ dở câu nói mà sắc mặt thay đổi nhìn về phía giếng, Lệ Hoa căng thẳng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Quỷ nữ...”
Lúc này cả Lệ Hoa và Nhạc Xuyên đều quay đầu nhìn ra giếng. Cô còn chưa kịp nhìn thấy gì thì gia đinh đã hét lên kinh hoàng, còn hơn là lúc ông Bình bị bà Nhài đâm.
Trên miệng giếng lúc này có một cái bóng đỏ đang từ từ trồi lên phía sau lưng ông Bình. Cái bóng đã Lệ Hoa vừa nhìn thấy đã cảm giác thật quen thuộc, nó đang hát một bài hát mà Lệ Hoa đã nghe Hương hát.
Bà Nhài là người kinh hoàng hơn ai hết, bởi chính bà ta đã giao ước với con quỷ kia. Trước nay bà Nhài vốn không tin tưởng Nhạc Xuyên hay cô dâu xung hỉ gì, bà ta là người đã giao ước với con quỷ là sẽ đem Lệ Hoa tới để cho nó mượn xác và trở lại nhân gian. Cưới Lệ Hoa về xung hỉ chỉ là cái cớ bên ngoài mà thôi.
Nhưng sau khi Đinh Hợp khỏe lại thì bà ta không qua lại với quỷ nữ nữa và bắt đầu bao che cho Lệ Hoa nên bây giờ bà ta nghĩ chắc là quỷ nữ đã tức giận rồi.
Mà ông Bình và bà Nhài cũng giống như tâm linh tương thông vậy, lúc này ông ta hét lên trong yếu ớt mà nói: “Tất cả là tại con quỷ kia, là nó đã điều khiển tôi làm bậy.”