Giếng Cổ Trân An - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-03-24 20:31:33
Lượt xem: 142
Rạng sáng hôm sau cánh cửa phòng kia mới được mở ra, Lệ Hoa đã ôm Đinh Hợp rất lâu, thân thể cô gần như tê cứng. Nhạc Xuyên trở về và dìu Đinh Hợp lên giường và Lệ Hoa cũng cần Mai dìu mới có thể đứng dậy được.
Nhưng Lệ Hoa vẫn không chịu đi mà hỏi Nhạc Xuyên: “Anh ấy đã ổn chưa?”
Trông Đinh Hợp vẫn như sắp c.h.ế.t ấy nhưng Lệ Hoa vẫn hỏi câu đó, xong rồi cô lại cảm thấy kì lạ. Nhưng Nhạc Xuyên lại nhỏ giọng nói: “Mặc dù chưa khỏi được nhưng vẫn ổn.”
“Vậy...có thể cho tôi nói chuyện với anh ấy một lát được không?”
Nhạc Xuyên do dự nhìn Mai, Mai gật đầu thì anh ta mới nói: “Được!”
Lệ Hoa nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn Hợp đang nhắm hờ mắt mà hỏi: “Sao lúc anh cứu tôi thì khỏe lắm kia mà?”
Mãi một lúc sau, Hợp mới trả lời: “Đó không phải vì em gặp ấm ức và nguy hiểm sao.”
“Vậy...do anh cố cứu tôi mới bị như thế có phải không?”
Lệ Hoa đột nhiên cảm thấy có chút cảm động, đây xem như là lần đầu tiên trong đời có người lo lắng cho mình tới như vậy. Thấy Lệ Hoa cúi mặt, Hợp mới khó nhọc nói: “Yên tâm đi, gả cho tôi là ấm ức cho em rồi nên tôi sẽ cố gắng hết sức không để em chịu thêm bất cứ thiệt thòi ấm ức nào nữa.”
Nói chung là hiện tại Lệ Hoa vẫn chưa hiểu gì nhưng cô vẫn thấy khá ấm áp, xem ra cứ sống những ngày tháng như thế này cũng không tệ chút nào. Lệ Hoa thấy Hợp cũng chẳng khỏe gì nên cũng không hỏi gì thêm mà chỉ dặn anh nghẹ ngời rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài Mai hỏi Nhạc Xuyên: “Tình hình là sao vậy, sao đang yên đang lành thì đèn chiêu hồn lại có vấn đề?”
“Công chúa cũng biết mà, hiện tại đã mười kiếp trôi qua rồi, đây là kiếp cuối cùng. Bọn chúng trên kia nôn nóng muốn g.i.ế.c Ngạo Vũ nhưng không thành, bây giờ lại biết chúng ta sắp nuôi xong thần hồn của cậu ấy nên muốn phá đám.”
“Vậy cha em không quản sao chứ. Ông ấy thương anh Ngạo Vũ lắm kia mà...”
Mai có vẻ rất lo lắng nói, Nhạc Xuyên suy nghĩ chốc lát rồi lại muốn nói nhưng thôi. Mai nhìn thấy thì rất khó chịu, nó nói: “Rốt cuộc anh nói hay không, nếu như lỡ có chuyện gì xảy ra thì anh c.h.ế.t dưới tay em.”
“U Minh vương ông ấy...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-12.html.]
Nhạc Xuyên lấp lửng nói, Mai tức giận giẫm lên chân Nhạc Xuyên: “Cha em ông ấy làm sao, có phải ông ấy cũng bị liên lụy gì hay không?”
“Không phải, chỉ là ông ấy bây giờ đã nạp một vị trên đó làm vợ lẻ rồi. Tôi không dám nói chuyện này nhưng mà có vẻ như ông ấy gần đây rất cưng chiều cô vợ lẻ đó mà bỏ bê rất nhiều việc.”
Nhạc Xuyên vừa nói vừa không ngừng nhìn sắc mặt Mai, quả nhiên mặt nó còn đen hơn cả đ.í.t nồi. Mai cầm tay Nhạc Xuyên đưa lên cổ mình rồi nói: “Này, anh mau g.i.ế.c tôi đi, tôi phải về dưới xem con quỷ cái đã dụ dỗ cha tôi mặt mũi thế nào.”
“Công chúa đừng vội, bây giờ tôi g.i.ế.c cô cũng không có ích gì đâu. Đợi tôi về chuẩn bị sổ sách đã.”
“Anh tốt nhất là nhanh lên, nếu không tôi sẽ cho gọi Ngục Cẩu lên đưa tôi đi đấy.”
Nhạc Xuyên cũng không nghĩ là Mai sẽ dọa anh ta, bởi vì cô dù có đầu thai trong hình dạng con người thì trên người vẫn sẽ có ấn kí của hoàng tộc cõi U Minh, việc triệu hồi Ngục Cẩu cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhạc Xuyên nhanh chóng chạy về phía cửa cồng rồi biến mất. Nhạc Xuyên không phải là người phàm trần, anh chính là quan canh giữ Vong Xuyên của cõi U Minh. Anh là người nắm giữ sống c.h.ế.t của người khác trong tay. Cõi U Minh do U Minh vương làm chủ, Nhạc Xuyên canh giữ Vong Xuyên, anh chịu trách nhiệm gạch dương thọ của con người.
Khi một người sắp chết, Nhạc Xuyên sẽ xin chỉ thị của U Minh vương đưa chó địa ngục gọi là Ngục Cẩu đi lên nhân gian đưa hồn về. Sau khi qua đò Vong Xuyên sang bên kia bờ bỉ ngạn, người c.h.ế.t sẽ được giao cho Phán quan luận tội, xem người đó sẽ vào ngục nào hoặc được đi đầu thai.
Đương nhiên đó là những vong hồn tội còn có thể luận được. Nếu những người tội nghiệt quá nặng khi qua Vong Xuyên sẽ bị chìm đò, bị Bỉ Ngạn linh kéo chân rơi xuống, nước sông sẽ luận tội những kẻ đó và đẩy vào các cõi súc sinh, ngạ quỷ, vvv.
Đinh Hợp tên thật là Ngạo Vũ, là con trai của U Minh vương. Bởi vì anh ngàn năm trước đã phạm đại tội nên mới bị đày đi đầu thai mười kiếp làm người, và kiếp này chính là kiếp cuối cùng. Mai cũng không phải là người phàm trần, cô là công chúa Liên Thiền của cõi U Minh này đầu thai làm con người.
Bà Nhài mừng ra mặt khi thấy Đinh Hợp đã có thể đi lại, mặc dù Nhạc Xuyên vẫn còn cảnh cáo bà ta không cho đi vào phòng Đinh Hợp nhưng bà ta cũng cố mà đứng trước cửa phòng kêu réo. Mãi đến khi Đinh Hợp bên trong trả lời mấy câu thì ba ta mới yên tâm.
Đinh Hợp khỏe lại thì Lệ Hoa cũng bắt đầu được đối xử tử tế hơn. Lệ Hoa vẫn ra chợ vài lần nhưng người ta lại có cái nhìn khác về cô. Nhất là việc Đinh Hợp cho cất lại nhà cửa đàng hoàng cho cha cô. Người ta cũng bắt đầu đồn rằng do cô có tài đức nên mới vượng được chồng khỏi bệnh, còn không hận nợ cũ với cha cô ma cho cất lại nhà cho ông.
Lòng người đúng là thứ dễ thay đổi nhất, bọn họ dễ dàng tin tưởng và cũng dễ dàng chấp nhận thứ mới khác. Tuy nhiên cái gì cũng sẽ có hai mặt, trước đây cô nhanh chóng bị công kích nhưng bây giờ cũng dễ dàng được tha thứ và khen ngợi.
Mọi việc đang rất êm đẹp và thuận lợi, không biết bà Nhài có suy nghĩ gì về việc của Lệ Hoa nhưng cũng không thấy bà ta qua lại với bà mối kia một thời gian khá lâu. Nhưng chẳng ai biết nếu cuộc sống êm đẹp như thế thì thường sẽ là bình yên trước cơn bão.
Và đúng như thế thật, chỉ yên bình được hai tháng thì vào một đêm nọ đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lớn bi ai của phụ nữ vang lên ngoài giếng. Mọi người chỉ nghĩ rằng lại là do quỷ dưới giếng ngoi lên hoặc hồn ma của Hương. Nhưng mãi một lúc sau ai cũng nghe ra có điều kì lạ, tiếng khóc kia luôn kèm theo tiếng rên rỉ.
Cả nhà không hẹn mà cùng nhau mở cửa ra xem, Mai và Lệ Hoa cũng không ngoại lệ. Nhưng ngay khi bọn họ mở toang nhiều cánh cửa trong phòng thì một cảnh tượng hơn cả kinh hoàng đang đập vào mắt họ. Ông Bình hư thân mất nết đã lôi Thùy ra tới cạnh giếng để làm trò bậy bạ.