Giếng Cổ Trân An - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-03-24 19:40:13
Lượt xem: 143
Đám đông hoang mang ngơ ngác, đến Lệ Hoa còn phải ngỡ ngàng khi nhìn thấy cậu Hợp bằng xương bằng thịt đứng bên cạnh mình. Người ta vẫn biết cậu Hợp trước đây, nhưng đã mấy năm nay chẳng còn ai trông thấy anh ta nữa, ngay cả gia đinh trong nhà cũng không nhìn thấy anh ra khỏi phòng. Trong nhà kể từ khi anh bệnh liệt giường thì chỉ còn có mỗi chú Bá quản trong nhà và Nhạc Xuyên là ra vào căn phòng đó để chăm sóc anh.
Người bên ngoài và thậm chí gia đinh trong nà cũng đồn rằng cậu Hợp kia có lẽ đã c.h.ế.t rồi, nhưng nhà họ Đinh chỉ có độc nhất một đứa con trai nên họ chẳng dám công khai ra bên ngoài.
Bây giờ nhìn thấy một cảnh này thì người ta khó lòng không nhìn bằng ánh mắt gặp ma đến nơi. Cậu Hợp nhìn thấy sắc mặt mọi người như vậy thì bèn nói: “Có phải các người tưởng cậu đã c.h.ế.t rồi, cô ấy chỉ là gả cho một cái xác nên mặc sức ức hiếp. Cậu nói các người biết, cho dù trước đây Lệ Hoa có sống như thế nào, nhưng bây giờ cô ấy là vợ cậu, là mợ cả nhà họ Đinh. Dù cho nhà họ Đinh có sụp đổ nhưng chỉ cần cậu đây còn sống thì cậu tuyệt đối không để các người bắt nạt cô ấy.”
Trước nay chưa từng nghe cậu Hợp này bênh vực ai bao giờ, đặc biệt là phụ nữ. Thậm chí mấy cô vợ lẻ trước đây khi cùng ra ngoài cũng chẳng bao giờ để ý tới. Vậy mà bây giờ anh ta lại vì Thẩm Lệ Hoa mà bênh vực tới như vậy thì chứng tỏ những lời đồn đại bên ngoài đều sai bét hết. Thẩm Lệ Hoa này đi lấy chồng xem như là được đi đầu thai kiếp khác luôn rồi.
“Cậu...Hợp....chẳng phải nằm liệt giường sao?”
Tên râu quai nón lắp bắp nói, Đinh Hợp cau mày nhìn anh ta rồi trả lời: “Đúng vậy, nên Lệ Hoa đã cứu tôi sống dậy. Bây giờ cô ấy chính là mạng của cậu, nếu như có ai động tới cô ấy thì chính là động tới cậu.”
Mặc dù nhà họ Đinh chỉ là phú hộ và không có quyền thế gì nhưng thời này chỉ cần có tiền thì quyền lực sẽ nghiên về phía mình mà thôi. Vì thế mấy trăm năm nay tuy rằng nhà họ Đinh chưa từng tham gia vào mấy việc kia nhưng quyền thế lúc nào cũng nghiên ngả một vùng.
Tên râu quai nón dưới khí thế của Đinh Hợp thì không dám đòi tiền rượu mà cũng bảo người của anh ta giải tán. Một gia đinh đi theo Đinh Hợp đi tới đỡ ông Phúc, còn Đinh Hợp thì nắm tay Lệ Hoa dắt đi.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì Đinh Hợp quay lại, tên râu quai nón sợ mất hồn, liên tục chắp tay nói: “Xin cậu Hợp hãy tha cho mạng chó quèn này, nếu như đưa lên chánh quyền thì cái mạng chó quèn này cũng không còn mất.”
Đinh Hợp lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói: “Cậu nể tình vợ cậu nên tha cho mày. Tiền rượu của mày bao nhiêu cậu trả, nhưng mày phải đem số tiền đó đi cất nhà cho cha vợ cậu.”
Lệ Hoa cảm thấy tên Đinh Hợp này cũng không phải phường tà ác gì. Đây hoàn toàn khác với đêm hôm nọ anh bóp cổ cô suýt chết. Chắc là do hôm ấy anh bị ma nhập mà thôi, hôm nay mới là con người thật của anh.
Đinh Hợp kéo tay Lệ Hoa một đường về nhà, bà Nhài còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã kéo cô đi thẳng vào phòng rồi khụy xuống đất.
Nhạc Xuyên đi theo sau, anh ta đóng cửa vào rồi nhanh chóng xem xét cho Đinh Hợp. Đinh Hợp chỉ mới trong nháy mắt mà đã trở nên vô cùng yếu ớt như thể sắp c.h.ế.t vậy.
Lệ Hoa kinh hãi, cô hỏi Nhạc Xuyên: “Anh ấy làm sao vậy?”
Nhạc Xuyên đưa tay sờ vào mạch cổ của Đinh Hợp, sau đó nhìn về phía những chiếc đèn lồng mà cau mày nói: “Đèn chiêu hồn...”
“Đèn chiêu hồn gì....”
Lệ Hoa ngơ ngác hỏi, Nhạc Xuyên phớt lờ cô, anh ta quay sang nói với Đinh Hợp: “Ngài cố một chút, tôi về dưới xem thử. Đèn chiêu hồn không ổn rồi.”
“Khoan đã, chú đi về đâu chứ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-11.html.]
Thấy Nhạc Xuyên chạy nhanh hơn cả bị ma đuổi, Lệ Hoa hốt hoảng đuổi theo ra cửa nhưng....rõ ràng anh ta vừa mới chạy ra cửa đây nhưng bây giờ lại mất tăm không một chút dấu vết.”
Hết cách, Lệ Hoa đành phải trở vào đóng chặt cửa trước khi có người tràn vào. Mai bên ngoài đập cửa nói: “Mợ Hoa mau mở cửa cho em, em sẽ có cách giúp cậu.”
Nhìn thấy Đinh Hợp như thế thì Mai sốt sắc hẳn, nó hỏi: “Anh làm sao vậy, anh đừng làm em sợ...”
Mai nói xong thì như thể cảm nhận được điềm xấu mà ngẩng đầu lên nhìn đèn lồng rồi gấp gáp nói: “Đèn chiêu hồn làm sao vậy, đèn chiêu hồn làm sao vậy?”
“Đèn chiêu hồn là thứ gì, sao em và Nhạc Xuyên lại sợ hãi đến như vậy.”
Lệ Hoa không biết ất giáp gì nhưng nhìn thấy cả Nhạc Xuyên và Mai đều khẩn trương và sợ hãi như vậy thì cũng biết tình hình không ổn. Nhưng Mai giờ này cũng chẳng biết phải nói sao cho Lệ Hoa hiểu được sự phức tạp này, nó đành nói: “Kia là bảy ngọn đèn chiêu hồn, ngọn đèn chính của nó nằm ở đỉnh đình Luân Hồi bên bờ Vong Xuyên. Bọn chúng dùng để giữ gìn linh hồn của anh ấy, bây giờ ngọn đèn chính đang gặp vấn đề lớn, nếu như bảy ngọn đèn này tắt thì anh ấy sẽ vĩnh viễn biến mất.”
“Vĩnh viễn biến mất, Mai em đang nói gì vậy. Không phải chỉ là c.h.ế.t đi ở kiếp này thôi sao?”
“Mợ không biết đâu, anh ấy vốn không phải là con người bình thường. Anh ấy là hoàng tử của cõi U Minh phạm tội bị đày đầu thai thành con người. Nếu như bây giờ anh ấy c.h.ế.t đi đồng nghĩa với việc anh ấy mãi mãi không được đầu thai, cũng không được trở về cõi U Minh được.”
Lệ Hoa hoang mang toàn tập, mặc dù cô không hiểu nhưng vẫn biết là tình hình căng thẳng nên mới hỏi: “Vậy bây giờ có cách nào không?”
“Anh Nhạc Xuyên đã về dưới kiểm tra rồi. Bây giờ em mang xác người phàm nên chẳng thể làm gì được. Cũng không thể tự tử c.h.ế.t ngay, chưa hết dương thọ thì sẽ phải làm ma lang thang.”
“Vậy bây giờ trong thời gian chờ đợi Nhạc Xuyên đi kiểm tra, chúng ta có thể làm gì cho anh ấy không.”
Mặc dù Lệ Hoa chưa từng tiếp xúc với Đinh Hợp nhưng không hiểu sao từ sâu trong lòng cô luôn muốn giúp đỡ anh. Cô không nỡ nhìn thấy anh đau đớn như vậy, thậm chí trong giây phút nào đó cô còn muốn đau thay cho anh, tuy rằng khoảnh khắc đó chỉ trôi qua một cách nhanh chóng.
“Anh ấy rất lạnh, mợ có thể ôm anh ấy.”
Mai nhẹ nhàng nói, Lệ Hoa lắc đầu: “Nhưng thân thể tôi cũng rất lạnh, lỡ may làm anh ấy lạnh hơn nữa thì sao?”
“Cho dù thế nào đi chăng nữa thì mợ cũng vẫn là người phàm, mợ có lạnh cũng không lạnh bằng em được.”
Lệ Hoa nhớ đến đêm trước Đinh Hợp nói rằng anh lạnh và muốn ôm cô nên cô nghĩ la có tác dụng thật. Mặc dù cũng hơi sợ hãi nhưng Lệ Hoa vẫn chỉ đắn đo vài giây rồi chồm người tới ôm lấy anh. Thân thể của Đinh Hợp lạnh như băng, anh đang run lên một cách yếu ớt, thậm chí ngay khi cô ôm lấy anh nhưng vẫn không có cách nào cảm nhận được hơi thở của anh.
“Anh ấy...sao không thở nữa rồi?”
Lệ Hoa sợ hãi nói, thật sự mà nói lúc này cô lo lắng cho sống c.h.ế.t của Đinh Hợp chỉ một, nhưng lo lắng cho chính bản thân cô là mười. Cô sợ rằng nhỡ may Đinh Hợp c.h.ế.t rồi thì đời cô cũng sẽ tàn. Chưa nói đến việc nhà họ Đinh có quyền thế sẽ làm gì cô, chỉ riêng đến việc mang danh hại c.h.ế.t chồng và quay trở về “nhà” mình thì cô cũng không dám tưởng tượng nửa đời còn lại của mình sẽ phải tồn tại như thế nào. Trước nay Lệ Hoa chưa từng định nghĩa bản thân là sống, cô chỉ được gọi là “tồn tại” mà thôi.
Nhưng mấy giây sau đó cô lại bất chợt cảm nhận được hơi thở của Đinh Hợp, mặc dù là hơi thở kia vô cũng yếu ớt. Thân thể của anh cũng đang dần ấm lên mặc dù không đáng kể chút nào.
Mai thấy tình hình khởi sắc như vậy thì lại nhìn lên đèn lồng rồi vui mừng nói: “Tốt quá, anh ấy đang ổn hơn rồi. Nhạc Xuyên dưới kia cũng đã làm rất tốt.”