Giếng Cổ Trân An - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-03-21 17:51:29
Lượt xem: 267
Giờ Tý đã tới!
Trong đêm khuya thanh vắng, thôn Dạ Vũ xuất hiện tiếng pháo nổ, người trong thôn đều ra cửa xem. Hóa ra là nhà họ Đinh rước dâu, nhưng lại rước dâu vào đêm khuya thanh vắng.
“Cái này...giống với đám cưới quỷ hơn!”
Một người già trong làng vừa nheo mắt nhin vừa nói. Kiệu trắng bảy người khiêng, tất cả người khiêng đều mặt đồ trắng, chỉ có cô dâu trong kiệu là mặc áo cưới đỏ.
Đám người rước dâu đều đeo mặt nạ quỷ. Sáu người khiêng kiệu và bà mối đi đầu. Bà ta liên tục rải vàng mã thay vì tiền cho người sống, mới nhìn qua người ta còn tưởng là đưa tang chứ không phải là rước dâu.
“Nghe nói nhà họ Đinh vi để xung hỉ nên đã cưới cô dâu vừa bước qua mười tám tuổi, lại mang mệnh thuần âm, khắc c.h.ế.t chính mẹ của mình ngay khi vừa mới sinh ra.”
Một người khác nói với bà lão, bà ta lắc đầu nói: “Ai lại ngược đời như thế chứ...”
Mặc dù miệng nói như thế nhưng bà đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Người trẻ bên cạnh cung kính nói: “Già có điều không biết, nhà họ Đinh kia lắm tiền nhiều của, vốn chỉ tin mấy thầy cúng lang băm, chẳng thèm nghe ai khuyên bảo.”
Nửa đêm canh ba, nhà họ Đinh giàu nhất vùng rước dâu vào cửa. Cưới vợ cả cho cậu con trai duy nhất là Đinh Hợp. Cậu Hợp năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, cưới hai người vợ lẻ nhưng không có được mụn con nào, đã vậy còn mang bệnh tật nằm liệt giường.
Thương con, ông bà lại cưới thêm mấy người vợ lẻ mệnh thuần dương để xung hỉ. Nhưng chẳng hiểu sao bệnh tình của cậu Hợp không những không tiến triển chút nào, mà mấy người vợ lẻ kia lại như phát điên cú nói trong nhà có ma. Tổng cộng đến nay có hai người đã nhảy xuống giếng c.h.ế.t mất xác. Còn hai người cứ điên điên dại dại, đêm đêm chỉ tay ra giếng trước nhà mà hét lên nói rằng có quỷ trong giếng muốn g.i.ế.c bọn họ.
Giếng nước kia đã có hàng trăm năm nay, trước khi nhà họ Đinh chuyển đến. Nghe nói giếng có tên là Trân An, của vợ một vị quan lớn năm xưa cho đào rồi lấy tên theo bà ta. Vốn dĩ từ lúc nhà họ Đinh dọn về đến nay chỉ thấy làm ăn ngày càng phát đạt nên họ cho rằng là có cổ nhân phù trợ nên hết sức quý trọng.
Thế nhưng vài tháng nay cứ liên tục gặp chuyện như thế thì ông bà đã cho người lắp giếng lại. Không nói đến việc giếng sâu hun hút, mà người làm nào chỉ cần ném được và tảng đá xuống là phát điên ngay lập tức, sau đó đã treo cổ tự tử. Mấy người c.h.ế.t oan như thế, bây giờ người ở trong nhà thà bị đuổi hoặc bị đánh cũng không dám đem đá ném xuống giếng.
Cô dâu lần này rước vào chính là Thẩm Lệ Hoa, vừa bước qua tuổi mười tám vào đêm nay, cũng là người mang mệnh thuần âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-1.html.]
Thẩm Lệ Hoa là con nhà nghèo, khi vừa sinh ra đã khắc c.h.ế.t mẹ mình. Cha cô ghét bỏ không chăm sóc, chỉ nhờ vào hàng xóm cho uống nước cơm bỏ đường mà lớn lên. Từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, nhưng dù thế nào thì cô cũng không bệnh tật gì, ngược lại còn sống rất khỏe mạnh.
Người ta nói mẹ cô đã đi theo phù hộ, nhưng Già lại nói rằng bên cạnh cô có rất nhiều người âm đi theo, thế nên tay chân cô mới lạnh như thế. Cũng vì nhiều lời đồn đại khác nhau nên cha cô ngày càng căm ghét, ông rượu chè be bét, về nhà là lại đánh đập cô.
Thẩm Lệ Hoa thường hay trốn ở bên ngoài, cô dường như không biết sợ là gì. So với những thứ khác, cô càng sợ c.h.ế.t đói hơn. Cho đến ngày hôm nay, nhà họ Đinh cậy bà mối đến cửa cầu thân, cha cô vì để có tiền mua rượu mà không chút do dự nào gật đầu gả cô. Mặc cho người ta đồn thổi về nhà họ Đinh kia lắm ma nhiều quỷ, và những người vợ trước của cậu Hợp có kết quả như thế nào.
May mắn thay Lệ Hoa sinh ra lương thiện, tính tình hơi khờ khạo một chút nên không ghi thù dai. Mặc dù giờ đây đang ngồi trên kiệu hoa về nơi ma quỷ lộng hành nhưng cô vẫn chẳng hề hận thù cha mình một chút nào. Người ta thường nói người ngây thơ có phúc của người ngây thơ. Nhưng không biết được cái đang chờ đón Lệ Hoa là phúc hay họa đây.
Rước dâu trên đường lớn, nhưng giờ này trên đường làm gì có bóng người nào. Vậy mà Lệ Hoa ngồi trong kiệu lại nghe thấy tiếng bà mối nói: “Mau nhận tiền đi, sau đó ám cô ta nhiều vào!”
Dù được dặn kĩ là không được mở rèm, nhưng Lệ Hoa lại không nén được tò mò mà len lén nhìn ra ngoài. Màn đêm tĩnh mịch tối tăm chỉ có chút ánh sáng phát ra từ đèn đá trên tay bà mối.
Trước mặt chẳng có ai, chỉ có bà mối với đống vàng mã mà bà ta rải ra và lẩm bẩm nói. Bà ta đang cười, một nụ cười hết sức quái dị, như thể đang có ai ở trước mặt bà ta vậy.
Mặc dù là Lệ Hoa không phải đứa c.h.ế.t nhát, thế nhưng đó là do cô chưa từng gặp phải chuyện quái gở bao giờ. Bây giờ nhìn thấy bà mối hành động quái dị như thế thì không khỏi ớn lạnh. Cô nuốt khan một cái, sau đó vội vã bỏ rèm xuống không dám nhìn nữa.
Nhưng ngay sau đó đột nhiên Lệ Hoa cảm thấy sau gáy mình hơi lạnh, liền đưa tay sờ thử. Một cơn lạnh lẽo truyền đến đầu óc cô, vội vã quay đầu nhìn lại, may mà không nhìn thấy thứ gì.
Chưa kịp thở vào nhẹ nhõm, Lệ Hoa đã hét toáng lên khi vừa quay lại đã thấy một cái mặt trắng toát với cái miệng nứt toát đến tận mang tai đang áp sát vào mặt mình.
Chẳng thấy người đâu chỉ có mỗi cái đầu khiến Lệ Hoa c.h.ế.t khiếp, cô quên mất lời dặn không được nói gì khi chưa đến được nhà chồng. Bà mối điên lắm nhưng lại không dám nặng lời với Lệ Hoa mà bèn nói với hư không: “Tao đã dặn bọn mày không được động vào cô dâu rồi kia mà. Bọn mày có biết đó là cô dâu của ai không hả?”
“Gì chứ, chẳng phải chỉ là một tên bệnh liệt giường sắp c.h.ế.t đến nơi rồi sao. Cô dâu xinh đẹp như vậy, bọn này cũng muốn thử.”
Có âm thanh vang vọng trả lời bà mối, đương nhiên là chẳng có ai khác nghe ngoài bà ta. Bà mối hừ lạnh rồi nói: “Bọn mày chắc muốn thử vào địa ngục rồi đấy. Đừng nhìn người đó nằm liệt giường sắp c.h.ế.t mà khinh. Chỉ sợ một khi biết được thân phận thật của anh ta thì bọn mày sợ không dám làm ma nữa đấy.”
Lệ Hoa bên trong kiệu chỉ nghe bà mối nói câu được câu mất, sau đó bà ta nói lớn: “Cô dâu phải giữ im lặng, nếu không sẽ không may mắn. Sắp đến nhà họ Đinh rồi, cô dâu mau chóng chuẩn bị xuống kiệu vào nhà chồng.”