Giếng Cổ Trân An - 59
Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:03:43
Lượt xem: 129
Giếng Cổ Trân An - Chương 59
Sau khi biết được hết tất cả, Cảnh Nguyên chỉ thiếu điều há hốc mồm. Bây giờ anh ta mới hiểu lí do vì sao luôn cảm thấy vô cùng thân thiết với Liên Thiền. Hóa ra cũng vì lí do đó mà Vũ Liên ngày tháng sau này sống không bằng chết, bị U Minh vương hành hạ rất dã man, sống vô cùng nhục nhã, sống không bằng chết.
“Sao giờ này cô mới nói cho tôi? Nếu như nói sớm hơn thì Liên Thiền đã không phải khổ như vậy, và tôi đã sớm đi trả thù cho Vũ Liên rồi.”
Nghe Cảnh Nguyên nói thì Lệ Hoa mới nhướn mày nhìn anh ta mà nói: “Anh nhìn tôi trông có giống là có được sống để nói không. Anh mất trí hẳn rồi à?”
Biết không đốp chát được với Lệ Hoa vì cô là ân nhân của anh ta nên Cảnh Nguyên quay sang nhìn Ngạo Vũ. Nhưng oái oăm thay, Ngạo Vũ chẳng có chút nào cho thấy là có hối hận, anh còn mang bộ mặt tất cả là định mệnh sắp đặt ra để nói: “Ai bảo anh yêu sai người làm chi, có thấy tôi yêu đúng người không?”
Đừng thấy Ngạo Vũ đầu thai trầm tĩnh mà lầm, cái bộ dáng cợt nhả này mới chính là con người anh thật sự. Nếu không làm sao anh có thể “vô tình” bào chế thuốc thành ra như thế cơ chứ. Đã nói là anh lớn tuổi hơn nhiều so với vẻ ngoài rồi mà chẳng ai tin.
Cảnh Nguyên uất ức lắm rồi, anh ta hừ một cái rồi nói: “Nhìn anh cũng không giống yêu đúng người là mấy. Nhìn cái mà anh bị tên khốn kia hành hạ đi đầu thai mười kiếp thì trông không có vẻ gì là đúng người đâu…”
Đang nói dở thì bắt gặp ánh mắt như d.a.o của Lệ Hoa nên thôi, Cảnh Nguyên lựa chọn ngậm chặt miệng.
Cảnh Nguyên suýt nữa thì quên chuyện chính mà anh ta đến đây. Bây giờ nén cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào trong lòng, anh ta nói: “Nhạc Xuyên hắn ta bây giờ có thể đang ở đâu?”
Câu hỏi này đương nhiên là hỏi Lệ Hoa, và dĩ nhiên Lệ Hoa hiểu rất rõ mọi hành tung của Nhạc Xuyên, chỉ là mãi mãi cô chẳng thể hiểu anh ta đang nghĩ gì mà thôi. Lệ Hoa lén nhìn Ngạo Vũ một cái rồi nói: “Đời thời hạn tôi cho anh ta hết rồi tôi sẽ tự động đi tìm anh ta. Nhưng anh không định đi tìm con gái mình à. Mau biến đi, đừng làm phiền chúng tôi hạnh phúc.”
Bị đuổi trắng trợn như thế mà còn không đi thì mặt mũi để đâu cho được, vì thế Cảnh Nguyên đành phải đi với mấy câu hỏi chưa kịp hỏi và trả lại không gian cho hai người họ.
Mặc dù trước mắt chẳng thể nhìn nhau được, chuyện lớn tới như thế nhất định trong một sớm một chiều sẽ chẳng thể chấp nhận được. Nhưng Cảnh Nguyên vẫn đi tới và đứng nhìn Liên Thiền từ phía xa xa. Đúng là bây giờ Cảnh Nguyên quan sát kĩ mới thấy Liên Thiền thật sự có khí chất cao quý y như mình. Tên khốn kiếp chó chui gầm chạn kia thì có cái gì ngoài chữ “hèn” chứ.
Hậu duệ của rồng chẳng thể nào lẫn lộn được!
Trình Nhất ở nhân gian nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia mà không khỏi đau lòng. Anh ta bị thương rất nặng, đợi đến lúc Cảnh Nguyên đến giúp chữa trị thì gần như đã sắp khỏi rồi. Vì vậy Trình Nhất oán giận nói: “Sao ngài không đợi tôi c.h.ế.t rồi hãy đến chôn, đến sớm ghê cơ.”
“Nói ít thôi, nếu không tôi không gả con gái cho cậu đâu.”
Trình Nhất chồm người sờ trán Cảnh Nguyên, anh ta cảm thấy con rồng già này nhất định là sắp điên đến nơi rồi. Đã thấy anh ta có vợ bao giờ đâu mà có con gái, lại còn đòi gả cho mình nữa chứ.
Cảnh Nguyên gạt cái tay “bẩn” của Trình Nhất ra, sau đó cẩn thận kể lại tất cả mọi việc cho anh ta nghe. Trình Nhất sau khi nghe xong thì mắt chữ O miệng chữ A đúng nghĩa. Ngây ra một lúc, anh ta mới tiếp thu được tất cả mọi việc vào đầu.
Thời hạn đã đến, Lệ Hoa vẫn chưa thấy Nhạc Xuyên quay đầu, Tế Nguyệt đã sắp chiếm ngự hết bầu trời. Lúc cô xuất hiện chính là lúc cô ném xác của kẻ áo đen trước đây vẫn giả mạo Nhạc Xuyên đến trước mặt anh ta.
Tên đó đã yếu như sên mà lại còn dám lẫn trốn trong Quỷ vực. Lệ Hoa vốn chưa định g.i.ế.c sớm nhưng hắn ta lại ảo tưởng muốn chiếm lấy Liên Thiền thì xem như đã tận mạng rồi. Lệ Hoa đi theo phía sau nhưng hắn ta chẳng hề hay biết mà tiến vào U Thành, lẻn vào U Dực điện, định gạo nấu thành cơm với Liên Thiền.
Lúc biết kế hoạch của hắn ta thì Lệ Hoa cũng sốc lắm, đây chính là mưu hèn kế bẩn của con người kia mà. Quỷ thần như hắn sao cũng làm như thế chứ, phải chẳng hắn ta đã đọc sách của con người quá nhiều?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an-cfqp/59.html.]
Chắc hắn ta cảm thấy bản thân sắp bị Nhạc Xuyên cho lên thớt nên muốn đu bám vào Liên Thiền đây mà. Nhưng hắn ta đâu biết Nhạc Xuyên ác độc cỡ nào, người anh ta luôn miệng nói thương yêu mà còn có thể g.i.ế.c và rút đi thần cốt được. Đến khi anh ta điên lên thì anh ta làm gỏi hết tất cả các cõi chứ có chừa ai.
Thấy hắn ta cứ đứng lấp ló trên nóc U Dực điện và định dỡ mái nhảy xuống thì Lệ Hoa phía sau vỗ vai hắn ta. Giật mình, nhưng khi vừa quay lại thì đã bị Lệ Hoa bóp cổ đến trợn trắng mắt. Một khoảnh khắc giật mình vì khuôn mặt này có chút quen mắt, mới thời gian trước còn bị hắn ta đuổi đánh như cẩu thì lập tức nhận ra sự tình khi lực bóp của Lệ Hoa quá mạnh, đến mức hắn ta cảm thấy Lệ Hoa có thể tay không bứt đầu hắn ra vậy.
Chỉ nhìn thấy Lệ Hoa đưa tay lên miệng “suỵt”, sau đó hắn ta bị cô lôi như lôi bao tải ra khỏi U Thành. Còn chuyện hắn ta c.h.ế.t như thế nào thì hắn ta cũng không nhớ nổi nữa…
Nhạc Xuyên quả nhiên đứng ở nơi hai người lần đầu gặp mặt, dưới chân núi Nghinh Nhạc. Thấy xác kẻ kia nằm lăn lóc dưới chân, Nhạc Xuyên cũng không tỏ vẻ bất ngờ lắm, anh ta chỉ nhàn nhạt nói: “Em định đại khai sát giới đấy à?”
Lệ Hoa hừ lạnh, cô nói: “Con người anh đúng là thú vị thật. Nếu đã lựa chọn như thế, chúng ta cứ chờ một phen sống mái đi.”
Lệ Hoa lại quay về U Thành, cô muốn cho Liên Thiền biết được thân phận thật sự của Nhạc Xuyên. Nhưng cô vạn lần không ngờ tới là Vân Yên công chúa đã sớm đến khích bác với Liên Thiền. Giờ đây Liên Thiền ngồi trên ngôi cao, dáng vẻ cao ngạo, hai bên đều có Ngục cẩu hầu cận.
Nhìn thấy khí tức mạnh mẽ đang tiến vào U Thành, Liên Thiền còn tưởng là ai, hóa ra lại là người quen cũ. Cơn giận kia còn chưa nguôi ngoai, cô còn chưa đi tính sổ mà đã tìm đến thì đúng là nộp mạng mà. Thấy Lệ Hoa bước vào, Liên Thiền định sai Ngục cẩu ra nhưng cô đã không làm như thế mà tự mình xuống khỏi bảo tọa mà đi tới trước mặt Lệ Hoa.
Nhìn thấy bóng rồng bay lượn xung quanh trên đầu Liên Thiền, Lệ Hoa thật sự thấy vui. Cuối cùng cô ấy cũng cũng có thể sống là chính mình mà không cần phải khổ cực che giấu. Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài cho đến lúc Liên Thiền đi tới trước mặt cô.
Lệ Hoa đang dang tay muốn ôm Liên Thiền nhưng bất ngờ bị Liên Thiền đ.â.m một nhát vào tim…
Roi Vĩnh Sinh sắt nhọn biến thành d.a.o nhỏ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Lệ Hoa, khiến cô nôn ra một ngụm m.á.u tươi, ánh mắt hoài nghi, bất ngờ không thể tin được. Không thể giấu được sự hoang mang trên khuôn mặt, Lệ Hoa khẽ hỏi: “Liên Thiền, chuyện gì thế?”
“Chuyện gì sao, cô còn hỏi ta vì sao được ư. Cô rõ ràng là vợ của anh Ngạo Vũ, cô rõ ràng biết ta thích Nhạc Xuyên nhưng cô lại cố tình nối lại tình xưa. Nếu như cô không thể buông bỏ được tình cũ, sao cô không dứt khoác nói với ta, sao lại giấu ta mà còn đi lừa gạt tình cảm của anh Ngạo Vũ chứ. Cô tự xưng mình là Sơ thần nhưng lại cư xử như vậy, ta khinh.”
Liên Thiền nói xong thì rút d.a.o ra và trả về sau gáy cô, Lệ Hoa ho khan mấy tiếng, cô chống tay khụy xuống với vẻ ấm ức không có câu từ nào để diễn tả, nói không nên lời. Nếu như không bị thương lúc này thì cô rất muốn đem hai tên đàn ông kia đến đây để bốn mặt một lời nói cho rõ ràng. Nỗi oan thấu trời đất này làm sao mà cô chịu cho được cơ chứ.
Sao bao nhiêu lần rơi vào bẫy của Vân Yên thì bây giờ dù cô không cần nghĩ cũng biết là ai đã giở trò châm chọc sau lưng này rồi.
Lúc này bên ngoài lại xuất hiện hai kẻ đi vào, Lệ Hoa quay đầu nhìn, không ai xa lạ chính là Ngạo Vũ và Cảnh Nguyên đến. Cảnh Nguyên sớm đoán được nhưng tiếc là anh ta bận đi gọi Ngạo Vũ nên đến chậm một bước.
Ngạo Vũ hiển nhiên vô cùng tức giận, anh chạy đến đỡ Lệ Hoa và trị thương cho cô. Tiếc là thần cốt của Lệ Hoa vì chưa ổn định và trên mũi roi Vĩnh Sinh của Liên Thiền có tẩm cực độc nên vết thương của Lệ Hoa đang dần thối rữa…
“Liên Thiền, em điên rồi!”
Ngạo Vũ tức giận gầm lên, nhìn thấy vết thương trên n.g.ự.c Lệ Hoa mà anh đau như thể chính anh mới là người bị thương vậy. Cảnh Nguyên cũng mang thoe chút tức giận nói: “Liên Thiền, con có biết cô ấy chính là ân nhân cứu mạng con hay không?”
“Hai người đang nói gì vậy chứ, hai người có tỉnh táo không đó. Hai người cũng bị cô ta dắt mũi ư, hai người không biết cô ta đã làm ra chuyện gì sao, cô ta đã trốn đi cũng Nhạc Xuyên, người mà ta thích nhất. Sao cô ta có thể làm vậy với anh Ngạo Vũ, làm vậy với ta cơ chứ?”
Hai người kia nghe xong mà cảm giác như bản thân mình bị trời tròng vậy, quá chấn động. Ngạo Vũ tức đến mức trán nổi gân xanh, anh chỉ tay vào Liên Thiền mà nói: “Sao em có lớn mà không có khôn vậy chứ. Lệ Hoa luôn ở cùng anh từ khi ấy, sao em không chịu làm rõ mọi chuyện trước khi hành động cơ chứ. Rốt cuộc là ai đã đặt điều, xúi giục em?”
“Không phải hỏi đâu, làm gì có ai vào đây ngoài công chúa Vân Yên cơ chứ. Cô ta chấp niệm cũng lớn thật, luôn muốn loại bỏ em để chiếm lấy anh.”
Lệ Hoa lại nôn ra một ngụm máu, cô ho khan mấy cái, khó khăn nói. Cảnh Nguyên cau mày, anh tiến đến chỗ Liên Thiền, quan sát đứa con gái thất lạc bấy lâu của mình rồi ôn tồn nói: “Con gái, con có biết Nhạc Xuyên kia là ai không. Anh ta chính là hung thủ đã g.i.ế.c ông ngoại và gián tiếp g.i.ế.c mẹ của con năm xưa.”