Giao Ước Của Quỷ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:47:11
Lượt xem: 1,725
Chương 1 (Ai nằm trong nghĩa địa?)
Gần mười hai giờ đêm, trên đường vắng ở ngoại ô xuất hiện một chiếc xe oto. Sau khi đến cổng một nghĩa địa thì chầm chậm dừng lại. Nghĩa địa này nằm giữa khu đất trống, xung quanh khoảng cách xa vẫn không có nhà cửa. Nghĩa địa tối om chỉ có vài bóng đèn lờ mờ không biết là dùng thứ gì để phát điện, có lẽ là dùng pin. Nghĩa địa này nằm gần chân núi nên khí hậu cũng ảnh hưởng không ít. Gió núi ban đêm hẳn là không dịu nhẹ gì, từng cơn từng cơn tựa như tiếng ai đang gào thét khóc than.
Trăng thanh gió mát dạo chơi nghĩa địa, quả là một hứng thú tao nhã!
Một cô gái trẻ tuổi trạc hơn hai mươi, mái tóc được cắt tém ngang vai nhuộm màu thời trang. Bộ quần áo trên người là phong cách cá tính, chân mang giày đinh nhảy xuống từ ghế lái phụ của chiếc xe jeep. Cánh cửa ghế lái cũng vội mở, bước xuống một người đàn ông tầm ba mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề. Người đàn ông nọ vừa tiếp đất đã lắc lắc cái eo nói: “Tô Huyền Sương, cô chủ Tô ơi có thể đừng vội như vậy được không? Còn chưa được mười hai giờ kia mà.”
Tô Huyền Sương không thèm trả lời, cô vòng qua tựa vào đầu xe rồi lục lấy quyển nhật kí trong túi đeo ra bắt đầu viết: “Bây giờ là mười một giờ ba mươi phút ngày mười lăm tháng năm, năm Đinh Dậu. Tôi theo Lâm Sở đi tới nghĩa địa Vạn Linh cầu người có thể dệt mộng kia.”
Lâm Sở đứng ở bên cạnh, đẩy đẩy kính râm ngó Tô Huyền Sương đóng quyển nhật kí bỏ vào túi đeo, anh nói: “Chỉ viết bao nhiêu đó thôi à?”
“Lắm lời, ai cần chú quản? Mau tìm cách vào trong đi.”
Tô Huyền Sương vừa dứt lời đã một mạch đi tới cổng rào. Một cánh cổng bằng sắt cũ kĩ được khoá bởi một ổ khoá gỉ sét đang nằm im lìm. Xung quanh hàng rào đã gần như xiệu xạo lại còn bị mấy loại dây leo bám lên kín mít. Tô Huyền Sương sợ bị đám rắn rết trong đám dây leo kia cắn nên đã rút con d.a.o găm trong túi đeo ra muốn phá chốt khoá.
Chợt Lâm Sở hét lên: “Ây, cô đừng có phá chốt, tích đức chút đi. Chúng ta leo rào qua là được, cô xem rào cũng ngã lùm lùm rồi, dễ dàng trèo qua.”
Lâm Sở nói xong thì lập tức thị phạm trèo một mạch qua hàng rào. Trông cái quần tây của anh ta thế mà trèo qua không bị rách đủng chút nào. Sau khi phủi tay phủi chân xong xuôi mới đưa tay vẫy vẫy với Tô Huyền Sương: “Mau trèo qua đi.”
Tô Huyền Sương vẫn không thèm trèo qua, một mực muốn phá khoá cổng. Lâm Sở thì lại một mực ngăn cản, Tô Huyền Sương bực dọc nói: “Tích cái con khỉ ấy, chú đi đào mộ người ta mà còn nói tới tích đức à? Đám dây leo này chỉ sợ không có rắn thì có sâu, lúc đó cắn tôi thì phải làm sao.”
Dù nói như vậy nhưng nhìn bộ mặt ngăn cản kia của Lâm Sở thì Tô Huyền Sương cũng tặc lưỡi cất con d.a.o vào rồi bắt đầu công cuộc leo rào. Vất vả leo, bởi vì Tô Huyền Sương chỉ cao chưa đầy một mét sáu, căn bản leo qua cái rào này không nổi. Một cái chân vắt trên hàng rào, chân còn lại ra sức nhón nhón vẫn không trèo qua được. Trông cái tướng của cô bây giờ quả thật không cười không được. Lâm Sở cuối cùng cũng hiểu ra, anh ta gian xảo cười nói: “Hoá ra cô chủ Tô chiều cao khiêm tốn.”
Đương chật vật mà còn bị Lâm Sở châm chọc, Tô Huyền Sương tức giận hết sức muốn chửi lại anh ta. Ai ngờ lúc này từ trong bụi có thứ gì đó kêu lên cái “éc”, doạ Tô Huyền Sương té lăn đè sập một đoạn hàng rào. Lâm Sở cười không ra tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Huyền Sương như doạ sẽ không trả tiền thì anh ta mau lẹ chạy lại đỡ cô.
“Ấy chết, tôi quên dụng cụ bên ngoài rồi!”
Lâm Sở vừa nói vừa giẫm qua đoạn hàng rào sập chạy trở ra, mở cốp xe lấy đồ nghề. Trên tay trái anh ta cầm một bó nhang to tướng, tay phải cầm một cái xẻng đào đất đi vào. Tô Huyền Sương há hốc cái miệng, không tin được nói: “Thật luôn? Tôi cứ tưởng đào mộ kia chỉ là nghĩa bóng...”
Tô Huyền Sương cầm lấy bó nhang, hai người soi hai cái đèn pin đi sâu vào trong. Chi chít những mộ là mộ, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, thi thoảng còn có mấy tiếng kêu quái lạ phát ra. Đêm nay vốn dĩ là trăng rằm, nhưng giờ này đã khuất qua ngọn núi kia nên chỉ còn vài tia sáng le lói qua bên này. Gió kéo mây che trăng liên tục, cho nên ánh sáng kia cứ ẩn ẩn hiện hiện. Tình cảnh này nếu là người nhát gan chắc còn lâu mới dám đi vào.
Nhà Tô Huyền Sương ba đời làm nghề bốc mộ, từ ông cố, ông nội rồi đến cha cô. Từ nhỏ đã quen theo cha ra mộ nên sớm không còn sợ mấy cái này nữa. Lâm Sở là cố vấn của cha cô, nên ông ta cũng khá là dạng dĩ. Nghĩa địa này khá rộng, hai người đi mãi một hồi cũng không tìm thấy cái mộ nào bất thường. Tô Huyền Sương cảm thấy rằng kiên nhẫn của cả cuộc đời mình đều dành hết cho giây phút này. Đi thêm một lát nữa, Lâm Sở cứ liên tục lấy cái xẻng vạch từng cái mộ rồi lẩm bẩm câu gì đó, đại khái là xin người khuất mặt chớ trách.
Kiên nhẫn của cả cuộc đời đã dùng xong, Tô Huyền Sương đình công, đứng tại chỗ nói: “Người chỉ điểm cho chú có đáng tin không vậy, chúng ta đã đi rất lâu rồi. Có tìm thấy kẻ nào đâu, đoán chừng chú đã bị người ta lừa rồi.”
Lâm Sở cũng dừng lại xem đồng hồ trên tay, anh ta vẫn chắc nịch nói: “Nhất định không sai được, cô xem bây giờ mới có mười hai giờ kém năm phút, nhất định sẽ tìm được thôi.”
Tô Huyền Sương thở mạnh, đồng thời liếc cho Lâm Sở một cái rồi định đi tiếp. Nào ngờ bị Lâm Sở nhảy dựng lên làm cho giật mình.
“Tôi nhớ ra rồi, người chỉ điểm kia có nói cao nhân này ưa thích nằm ở chính giữa nghĩa địa, ông ta nói nằm như vậy sẽ thấy ấm áp hơn.”
“Ông ta chắc chắn là kẻ điên!”
“Điên hay không mặc kệ, chúng ta khẩn trương chút nào cô chủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-cua-quy/chuong-1.html.]
Lâm Sở nói rồi vác xẻng hăng hái đi tiếp, tiến vào gần giữa nghĩa địa, anh ta tay chân hoạt động không ngừng. Chỉ qua mấy phút đã mừng rỡ kêu lên: “Đây rồi, cô chủ mau qua đây xem. Nhanh lên.”
Tô Huyền Sương nhấc chân đi qua, thấy Lâm Sở đang lấy xẻng đ.â.m đâm xuống đất.
“Cô nghe đi, đây có phải là tiếng gỗ hay không?”
Quả thật, dưới lớp đất kia phát ra âm thanh của cái xẻng pha lẫn ván gỗ. Tô Huyền Sương ngồi xổm xuống, cúi người nghe ngóng sau đó đứng dậy hỏi: “Sao chú biết?”
“Cô chủ cần gì quan tâm, đây là ngón nghề của tôi. Mau, mau thắp nhang rồi đào mộ.”
Động tác của Lâm Sở vô cùng thành thạo, sau khi đốt gần hết bó nhang to tướng cắm xung quanh thì bắt đầu cầm xẻng đào đất. Đất này vô cùng mềm xốp, quả thật như mới lấp lúc chiều.
“Cạch, cạch, cạch” mấy tiếng, Lâm Sở quay sang nói: “Mau tới đây phụ bới đất, sau đó thỉnh cao nhân lên!”
Tô Huyền Sương động tác vô cùng chậm chạp, giờ phút này cô mới hối hận khi đi theo cái tên Lâm Sở này. Người sống nào lại chui vào quan tài dưới đất nằm thế này. Nếu không phải quỷ thì tám, chín phần là bàn môn tà đạo rồi. Lâm Sở dọn sạch đất trên mặt quan tài gỗ xong thì cúi đầu gõ gõ mấy cái rồi nói: “Không sai được! Phụ tôi giở nắp quan tài ra.”
Tô Huyền Sương chần chừ nhưng sau đó cũng phụ Lâm Sở khiêng nắp quan tài. Đây quả thật là lạ, bởi vì cái quan tài này vốn dĩ không hề đóng chặt, không phải là của người chết. Nhưng cái hòm kia phỏng chừng cũng rất có giá trị, bởi vì nó vô cùng nặng. Khi khiêng ra xong thì cả hai đều thở hổn hển. Tô Huyền Sương thở hai ba hơi gì đó thì vội cầm đèn pin soi vào trong quan tài xem rốt cuộc có thứ gì.
Quả là ngoài dự liệu, Tô Huyền Sương vốn dĩ không tin là trong đó có người, hoặc nếu thật sự có sẽ là một ông lão da nhăn quái dị. Nhưng không, người trong quan tài là một thanh niên trẻ chưa qua ba mươi tuổi đang nằm nhắm mắt. Anh ta mặc một bộ đồ đen tuyền, tóc dài loã xoã ngay trán, nhìn từ mũi xuống thì có vẻ rất đẹp trai. Chợt, người đó mở bừng hai mắt khiến Tô Huyền Sương giật mình ngã về sau hét lớn.
Tô Huyền Sương quả thật không sợ người chết, nhưng thế này cũng quả thật là doạ người rồi. Lâm Sở vừa định soi đèn vào xem thì nghe bên trong quan tài có tiếng người nói: “Kẻ nào dám đào mộ của tôi vậy?”
Lâm Sở vừa soi đèn qua đã thấy một người đen thui đen thủi lù lù đứng đó. Người đó vốn đang ngủ trong quan tài bị người ta đánh thức thì không vui đứng dậy leo ra ngoài. Anh ta mặc một đồ màu đen, cái áo sơ mi màu đen anh ta đang mặc rõ ràng là phẳng phiêu như được là kĩ lưỡng, còn cả đôi giày đắt tiền kia nữa...
Càng xem thì hai người càng thất thần nhìn anh ta đưa tay buộc tóc. Lâm Sở không nén nổi tò mò, soi đèn lên xem. Tóc anh ta dài qua vai một chút còn được uốn xoăn nhẹ, nhìn kiểu uyển chuyển cột tóc và cái tạo hình kia hệt như mấy đại minh tinh. Anh ta thậm chí còn không thèm đếm xỉa ai đã đào mộ mình, trong mắt anh ta dường như không dung nạp bất kì thứ gì.
“Xin hỏi, cao nhân có phải là người dệt mộng không?”
Lâm Sở hỏi mà Tô Huyền Sương bụm miệng ông ta không kịp. Động tác anh ta ngừng lại, sau đó chầm chậm quay đầu. Cũng không thèm nhìn xem hai người kia là xấu đẹp cao lùn, chỉ lẳng lặng nói một chữ: “Đúng!”
Lâm Sở vui như trẩy hội, anh ta vui vì sắp được trả tiền công. Vừa mơ tưởng được ông đống tiền vừa nói: “Con gái trong nhà đang có một mong ước, không biết cao nhân có thể giúp đỡ hay không?”
Anh ta như thế nghèo cho sạch rách cho thơm, lại hỏi thêm một câu: “Giấc mộng gì?”
“Tuổi thọ, tôi đang cầu tuổi thọ!”
Tô Huyền Sương đứng phắt dậy trả lời, nhưng dường như anh ta không có hứng thú. Tô Huyền Sương thấy thế vội nói một mạch: “Dòng họ Tô của tôi vốn dĩ là nho gia lâu đời, nhưng đến đời của ông cố tôi lại chuyển sang nghề bốc mộ. Vì vậy có lẽ đời tôi đã bị tổ tiên quở trách, cho nên tôi đột nhiên bị bệnh lạ không thể chữa được. Bác sĩ khắp nơi đều không khám ra bệnh. Nếu như anh có thể dệt mộng, xin hãy dệt cho tôi sống thêm một thời gian.”
“Chuyện sống c.h.ế.t tôi không thể can thiệp!”
Lại một câu trả lời lạnh nhạt, sau đó anh ta quay đầu bước đi. Tô Huyền Sương quả thật không cam tâm, nói với theo: “Tôi có rất nhiều tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được.”
“Tôi không cần tiền! Nếu như tôi có thể dệt giấc mộng trường sinh, thì giấc mộng đó cũng sẽ không thuộc về cô!”
Một giọng nói lạnh nhạt khuất sau màn đêm. Lẽ ra Tô Huyền Sương cô bây giờ mới là người tuyệt vọng, nhưng sao người đàn ông kia lại như tuyệt vọng hơn cả cô. Chẳng phải anh ta có thể dệt mộng sao, vậy chuyện gì có thể khiến anh ta sầu não tuyệt vọng như thế?
Tô Huyền Sương hít sâu một hơi rồi nhìn qua ánh trăng nhàn nhạt, cảm giác sợ hãi tuyệt vọng dâng lên. Đêm nay là đêm rằm, đêm nay “nó” sẽ lại đến tìm cô.