Giao Ước Của Quỷ - 41
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:57:52
Lượt xem: 378
Chương 41 (Đi Quỷ thành)
“Anh Hoài Sinh, cẩn thận!”
Thất Nguyệt vừa nói vừa vô cùng cảnh giác. Linh Hồ nói với một vẻ mặt vô cùng quỷ dị: “Lần này mi đừng hòng sống sót. Đi c.h.ế.t đi, chim Lạc!”
Bùa của Ngô Hoài Sinh bây giờ dường như không có hiệu nghiệm, anh vẫn đang loay hoay tìm đường thoát ra. Linh Hồ thật sự gian xảo, nó đã làm ra cái quan tài này có mùi y hệt như xác của nó. Nếu như xác của nó không có ở đây, vậy thì ở đâu. Tại sao nó lại không tìm xác để nhập vào, tại sao nó lại phải lừa anh?
Ngô Hoài Sinh nhớ tới một câu nói mà người đó đã từng nói. Tất cả yêu vật trên đời này đều sẽ bị thanh trừ. Thần phật sao có thể để nó quấy nhiễu chúng sinh nhân gian. Có chăng nếu bọn chúng còn tồn tại thì cũng chỉ là một cái hồn rỗng mà thôi.
Nếu như vậy, có khi nào xác nó đã bị luyện hoá, và bây giờ nó thật sự định chiếm xác của Tô Huyền Sương ư. Nếu như vậy thì thật sự gay go, một khi nó xổng ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết. Nhưng tiếc là có lẽ người c.h.ế.t bây giờ phải là Ngô Hoài Sinh anh rồi. Anh có cảm giác quan tài càng lúc càng kéo anh xuống. Bên dưới có một lực hút khủng khiếp, nặng nề và âm u khó tả.
Nếu như được c.h.ế.t thì anh hẳn sẽ rất vui, nhưng c.h.ế.t bây giờ thì không phải lúc. Tuy anh không có mong muốn làm đấng cứu thế, nhưng ít ra anh vẫn chịu trách nhiệm với những việc mình đã gây ra. Đặc biệt là anh vẫn chưa tìm được người bạn đó của mình, c.h.ế.t bây giờ không thể nhắm mắt được.
Thất Nguyệt đã bị Linh Hồ chặn lại, cô không có cách nào đến chỗ của Ngô Hoài Sinh. Vẻ mặt của Linh Hồ lúc này thật có khó thể dùng lời lẽ bình thường để diễn tả. Nó vẫn đang tận hưởng cảnh Ngô Hoài Sinh bị vạn quỷ kéo xuống hố. Ngô Hoài Sinh mới thật sự không hiểu được rốt cuộc anh và con Linh Hồ này có thù oán gì. Anh chỉ biết nó là một con Linh Hồ màu đỏ, còn lại chẳng thể nhớ bất cứ thứ gì.
Ngay lúc này, sợi dây leo mà Ngô Hoài Sinh đưa cho Linh Hồ lúc nãy bắt đầu rục rịch nhúc nhích. Nó đang quấn chặt lấy cơ thể của Tô Huyền Sương, nhưng Linh Hồ lại cảm thấy sợi dây kia dường như là đang siết lấy linh hồn của nó chứ không hề siết thân xác Tô Huyền Sương. Nó đã phát giác được, muốn tháo bỏ sợi dây nhưng không thành. Sợi dây kia giống như muốn luồn lách vào trong linh hồn của nó, siết chặt từng tia sống.
Là Ngô Hoài Sinh, anh ta đã hạ bùa lên sợi dây leo. Ngoài mặt thì nói bảo vệ Phan Vĩnh, nhưng thật ra anh đã nghi ngờ từ trước nên cố ý làm như thế. Bởi vì anh biết, Phan Vĩnh sẽ không bao giờ có ý như thế, và Phan Vĩnh cũng sẽ không bao giờ nói xấu ai cả. Anh ta tuy rằng có thể không đẹp người, nhưng anh ta vô cùng đẹp nết.
“Ngô Hoài Sinh, mi chơi ta?”
Linh Hồ vừa giãy giụa vừa oán khí ngút trời nói với Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh tặng nó một nụ cười giả tạo rồi nói: “Chơi mi đấy thì sao nào. Tôi c.h.ế.t một mình sẽ cô đơn lắm nên mi hãy nhanh trả cái xác đó lại rồi xuống đây chơi chung với tôi đi.”
“Con động vật hai chân khốn kiếp!”
Linh Hồ thật sự là tức giận cực điểm, nó rống lên thảm thiết, âm thanh vô cùng đau đầu nhức tai. Ngô Hoài Sinh lúc này mới chính thức bị vạn quỷ kéo chân. Cái quan tài đột nhiên vang lên tiếng kêu răng rắc rồi vỡ đôi. Ngô Hoài Sinh mất đi chỗ chịu, anh bất lực xuôi tay rơi xuống, nhưng...một cái bóng vừa lướt qua, có người đã thay anh nhảy xuống. Kẻ đó đã thế vào chỗ của anh để bị vạn quỷ kéo xuống.
Ngô Hoài Sinh bám lấy mặt đất và được Thất Nguyệt kéo lên. Anh nhìn lên không thấy Lâm Minh Triết đâu cả, quay đầu nhìn xuống, hoá ra kẻ thế chỗ anh chính là Lâm Minh Triết. Anh ta đang bị vạn quỷ kéo xuống và mất hút trong bóng tối.
Đằng nào cũng không thể nhảy xuống được, Ngô Hoài Sinh nhân lúc Linh Hồ đang quằn quại mà chạy đến giáng một đạo bùa chú lên lưng nó. Linh Hồ trợn ngược hai mắt, gầm gừ rồi bị đạo bùa đẩy khỏi xác Tô Huyền Sương. Nhưng điều kì lạ là, sau khi linh hồn nó ra khỏi xác của Tô Huyền Sương thì đã biến mất tăm không một chút dấu vết.
Mọi chuyện vừa tạm kết thúc, Ngô Hoài Sinh đã vụt ra khỏi phòng. Không hỏi cũng biết, anh đi tìm Phan Vĩnh. Nhưng may mắn là Phan Vĩnh chỉ bị đánh ngất ở bên ngoài. Sau khi tỉnh lại đã tìm đường đi vào, vừa vào tới thì gặp được Ngô Hoài Sinh.
Chỉ còn lại cái xác Tô Huyền Sương tràn đầy vết thương đang từ từ ngã xuống. Thất Nguyệt chạy lại đỡ cô ta, khắp nơi m.á.u me bê bết. Vết thương trên cổ tay và trên bụng là nặng nhất, lúc này trông cô ta chẳng khác nhau một cái xác chết. Mất m.á.u quá nhiều, cả người cô ta xanh như tàu lá nhưng hiển nhiên vẫn còn thở. Có lẽ đây là món quà duy nhất của mệnh đại hung ban cho cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-cua-quy/41.html.]
“Trước tiên phải tìm cái gì đó cầm m.á.u mới được.”
Thất Nguyệt vừa nói vừa nâng Tô Huyền Sương lên để cởi áo khoác của cô ta. May mắn Tô Huyền Sương là người sợ lạnh, chất liệu áo khoác vô cùng dày và tốt cho nên khi dùng hết cái áo thì mấy vết thương đã không còn chảy m.á.u nữa. Thất Nguyệt làm xong xuôi, cô mệt mỏi nói: “Tạm thời có thể cầm máu, nhưng cứ thế này cô ta sẽ c.h.ế.t sớm thôi. Trừ phi thân xác của cô ta có được món quà của tạo hoá.”
Thất Nguyệt đột nhiên tựa người ra tường rồi thở dốc. Cô đưa hai tay đầy m.á.u lên mặt ngửi ngửi, sắc mặt giống như vô cùng kìm nén nói: “Nhưng m.á.u của cô ta đúng là trông ngon thật. Vì tự chữa vết thương mà bây giờ tôi rất kiệt sức, nếu như có ít máu...nhất định sẽ đỡ hơn.”
Cứ tưởng bộ dạng thèm thuồng khát m.á.u như ma quỷ đó của Thất Nguyệt sẽ làm Lâm Sở sợ hãi. Nhưng không, anh ta đi tới và đưa tay cho cô rồi nói: “Lấy m.á.u của tôi đi. Tôi khoẻ lắm, lấy ít m.á.u sẽ không sau đâu.”
Thất Nguyệt vẫn còn tâm trạng chọc quê anh ta: “Máu của anh hôi lắm. Nếu không lúc trị thương cho anh tôi đã uống rồi.”
Lâm Sở lập tức xị mặt, trông anh ta vô cùng hờn dỗi. Thất Nguyệt quay sang Ngô Hoài Sinh đang đứng nhìn xuống cái hố kia. Sau khi Lâm Minh Triết nhảy xuống, anh đã vẽ một đạo bùa chặn miệng hố. Hiện tại cái hố đang rất yên lặng, không còn bất cứ thứ gì.
“Anh Hoài Sinh, có thể cho em ít m.á.u của anh không? Máu của anh tốt gấp trăm lần m.á.u người bình thường.”
Ngô Hoài Sinh quay đầu nhìn Thất Nguyệt. Bây giờ cô đã không che giấu nữa, cô vì muốn sống mà chấp nhận khiến mọi người sợ hãi. Sâu thẳm bên trong Thất Nguyệt, có lẽ đối với cô, cô chỉ cần được sống. Cô sống thay cha mẹ, sống thay người mẹ Linh Miêu và sống thay người chị dã quỷ của mình. Có lẽ cô chẳng cần sống với ai cả, cô chỉ cần lang thang trong ngọn núi này với gia đình của cô mà thôi.
“Há miệng ra!”
Ngô Hoài Sinh lẳng lặng đi tới, anh cắn ngón tay chảy m.á.u rồi đưa vào miệng cho Thất Nguyệt lấy máu. Thất Nguyệt không dám uống quá nhiều, cô sợ rằng một ngày nào đó cô sẽ triệt để biến thành quỷ dữ, suốt ngày ăn thịt uống máu. Ngô Hoài Sinh cảm thấy anh chỉ mất khoảng hai ba giọt máu. Sau khi Thất Nguyệt ngừng lại, anh cũng lấy tay trở về.
Có lẽ do trải qua quá nhiều chuyện kinh dị thần quái từ lúc vào mộ cho đến giờ nên Lâm Sở bây giờ đã dần quen với loại chuyện thế này. Anh ngồi bên cạnh canh chừng Thất Nguyệt uống m.á.u xong rồi chỉ về phía Tô Huyền Sương: “Cô ấy có cần uống m.á.u không?”
“Anh muốn biến cô ta thành quỷ à?”
Ngô Hoài Sinh vừa nói xong thì lại đi tới chỗ miệng hố. Ba người kia đều ngồi tựa vào vách tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Minh Triết từ dưới miệng hố bò lên. Anh ta quả thật đã được Ngô Hoài Sinh cứu sống trong giấc mộng. Bởi vậy đó chính là lí do mà anh ta không chịu thức giấc.
Ngô Hoài Sinh nở một nụ cười rồi kéo tay Lâm Minh Triết lên. Lâm Minh Triết không cần nghỉ ngơi, anh ta nói: “Sau khi tôi xuống dưới thì phát hiện một chuyện động trời. Linh hồn đó của Linh Hồ dường như bị ai đó giam cầm ở trong ngọn núi này, không thể thoát ra được. Nhưng nếu như nó...”
“Nó thế nào?”
Ngô Hoài Sinh hỏi, Lâm Minh Triết đáp: “Nếu như nó cũng đi vào Quỷ thành thì không chắc!”
Ngô Hoài Sinh tỏ vẻ không nghi ngờ gì. Dù sao anh cũng có ý định truy lùng tìm cho bằng được con Linh Hồ đó. Hai người kia đã tỉnh dậy, Thất Nguyệt nói: “Chúng ta đi Quỷ thành bây giờ cũng được. Nhưng cô ta phải làm thế nào?”
Tô Huyền Sương vẫn còn bất tỉnh nhân sự. Tuy rằng cô chưa c.h.ế.t nhưng cũng đã thoi thóp hơi tàn. Ngô Hoài Sinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải cõng cô ta theo, để lại đây chỉ sợ Linh Hồ sẽ quay lại. Biết đâu Quỷ thành có thứ trị khỏi cho cô ta thì sao.”
Tuy Ngô Hoài Sinh nói rất có lí, nhưng ở đây toàn là bệnh nhân người trần mắt thịt. Cõng một người bất tỉnh, nói ra thì dễ nhưng thực hành chả dễ một chút nào. Năm người nhìn nhau, nhưng ánh mắt của bốn người kia chỉ đổ dồn vào Ngô Hoài Sinh.