Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giao Ước Của Quỷ - 38

Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:56:59
Lượt xem: 359

Chương 38 (Cổ trùng kí sinh)

“Nếu như không tin các người có thể không đi theo. Dù sao Tô Huyền Sương cũng là cô chủ của các người.”

Thất Nguyệt vừa nói vừa đẩy Ngô Hoài Sinh, ý bảo anh không cần để ý tới bọn họ. Lê Vương thật sự đã cùng năm người còn sống sót trong đoàn đi riêng. Lâm Sở đi theo đám người Ngô Hoài Sinh, tiến về chỗ quan tài của Linh Hồ.

Trước khi đi, Ngô Hoài Sinh đã hỏi Lâm Minh Triết xem có muốn rời khỏi giấc mộng hay không. Kết quả Lâm Minh Triết nói ở trong mộng cũng tốt, có thể không bị thương không chết. Đợi sau khi mọi việc xong xuôi, anh ta sẽ quay về sau. Ngô Hoài Sinh tất nhiên không có ý kiến.

Sau khi kiên nhẫn giải thích tất cả những chuyện đã diễn ra, anh vừa đi vừa hỏi Lâm Minh Triết: “Lúc trước anh nói ở trong ngôi mộ này thông đến một toà thành cổ. Xem ra toà thành cổ mà anh nói đó rất có thể là Quỷ thành.”

“Quỷ thành? Quỷ thành là gì?”

Lâm Sở vừa đau đớn nhăn mặt do mấy vết thương vừa hỏi. Ngô Hoài Sinh nói: “Quỷ thành là địa bàn của chúa quỷ. Toà thành đó tà dị không tả xiếc, trước nay chỉ luôn nghe nói chứ chưa ai từng đặt chân đến. Nghe nói chúa quỷ đó chuyên nuôi quỷ ở trong thành, và toà thành còn có thể tự động di dời.”

“Đúng là quỷ thành! Nơi đó có ấn Âm Dương, có thể dẫn quỷ lên nhân gian.”

Lâm Minh Triết nới với một vẻ mặt tham lam, tuy nhiên Ngô Hoài Sinh không quan tâm lắm. Những người còn lại sau khi nghe tin này đều im lặng không nói gì. Bọn họ cảm thấy sắp tới nhất định sẽ rất khổ cực. Bây giờ hành lí lương thực đều không còn, cũng không có thời gian để đi tìm. Nếu một khi Linh Hồ nhập hẳn về xác thì bọn họ nhất định sẽ c.h.ế.t trước khi c.h.ế.t đói.

Kế hoạch vào mộ tìm ngọc Trường Sinh bị đảo lộn tùm phèo hết. Người dẫn đầu đã bị Linh Hồ mượn xác, những người trong đoàn đã c.h.ế.t quá nửa, từ hơn muốn mươi người chỉ còn lại mười một người. Đã vậy còn tan đàn rẽ nghé, ngôi mộ này thật sự quá mức kinh khủng. Nếu như bọn họ có thể thoát ra, nhất định sẽ viết một cuốn sách về hành trình trộm mộ núi Trường Dương, đảm bảo sách sẽ vô cùng hot cho xem.

Đoạn đường không xa lắm nhưng vì ai cũng mệt và đói khát nên chẳng còn đi nhanh được. Chỉ có Ngô Hoài Sinh là không hề hấn gì cả, sắp tới gần xác Linh Hồ thì quỷ khí càng nồng đậm. Ngô Hoài Sinh cảm nhận được chỗ này đã tề tựu đầy đủ Tứ Quỷ Trấn Xác và Linh Hồ. 

Thất Nguyệt đã bị thương, ba người còn lại đều là người trần mắt thịt không có bùa phép. Ngô Hoài Sinh bảo bọn họ dừng lại đây nghỉ ngơi, anh sẽ một mình đi vào trong. 

Ngô Hoài Sinh vừa đi vào trong, bên ngoài ai nấy đều ngồi tựa xuống tường nghỉ ngơi. Chưa đầy một phút sau, có tiếng bước chân từ xa đi lại. Bởi vì bọn họ đều dựa tai vào tường, cho nên một khi có tiếng động đến gần sẽ lập tức nghe thấy. Thất Nguyệt với thính giác nhạy bén của loài mèo, cô mở mắt nhìn về phía bước chân.

Từ phía xa đi tới một nhóm người, trông quần áo của bọn họ thì chính là người trong đoàn của Tô Huyền Sương. Cô đưa tay lay lay Lâm Sở: “Chú Lâm Sở, chú mau xem đi, hình như là nhóm người Lê Vương quay lại.”

Lâm Sở dụi dụi mắt nhìn, anh cảm thấy dường như có gì đó sai sai, anh nói: “Thất Nguyệt, mắt cô sáng, cô nhìn xem tướng đi của bọn họ có phải hơi kì lạ không?”

Nơi này không hiểu sao luôn có một loại ánh sáng lờ mờ từ đâu chiếu tới. Nhờ vào ánh sáng đó mà bọn họ không cần tới đèn pin vẫn có thể nhìn thấy. Nhưng bọn họ không hề biết, thứ ánh sáng đó sẽ  khiến cho bọn họ sinh ảo giác nếu ở trong quá lâu. Cả Thất Nguyệt và Lâm Sở đều tập trung nhìn về phía nhóm người đang đi tới.

Tướng đi của bọn họ xiêu vẹo không giống bình thường. Càng tới gần, càng hiện rõ hình dáng ra. Lâm Minh Triết và Phan Vĩnh cũng đã gia nhập vào hội nhìn. Khi những bóng người kia hiện rõ thì ai nấy đều bụm miệng kinh hãi. Bởi vì nhóm người nọ có những hơn mười người, và ai nấy đều đang cầm thứ gì đó trên tay.

Là cái đầu! Hoá ra bọn họ không có đầu, cái đầu đang bị bọn họ cầm lủng lẳng trên tay. Đó không phải là nhóm người đi theo Lê Vương, bọn họ là những người đã mất tích lúc chạy loạn. Bọn họ vẫn chưa chết, nhưng tình trạng này còn tệ hơn cả chết. Bốn người đang nhìn đều ước rằng thay vì bọn họ gặp ma còn hơn. 

Cảnh tượng này thật là khiến người ta ám ảnh tận mấy ngày. Cho dù trong bụng bọn họ đều đang rỗng tuếch nhưng lại vô cùng buồn nôn. Bọn người đi đến đều không có đầu, trên cổ bọn họ vẫn còn đang chảy m.á.u ròng ròng. Cái đầu cũng đang chảy máu, cảm giác bọn họ bước đi thì cái đầu trên tay đều chảy m.á.u lê xuống dưới đất.

“Xác sống! Bọn họ đã biến thành xác sống rồi.”

Lâm Minh Triết vừa nói vừa ợ lên như muốn nôn ra ngoài. Phan Vĩnh bụm miệng anh ta rồi nói: “Đừng có gây tiếng động.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-cua-quy/38.html.]

“Đúng rồi đó, bọn chúng bây giờ không còn nhìn thấy. Bọn chúng chỉ có thể đi theo tiếng động. Nếu như anh không muốn lát nữa trên tay của bọn chúng là cái đầu của anh, hoặc anh sẽ gia nhập với bọn chúng và tự cầm cái đầu của mình.”

Lâm Minh Triết lập tức tự đưa tay bụm miệng. Đám xác sống đó cũng rất là quái dị, còn biết làm trò. Bọn chúng đột nhiên dạng hàng ra hai bên, nhường chỗ cho hai tên khác đi lên. Hai tên kia có vẻ vẫn còn cái đầu...nhưng không, bây giờ bọn họ đang biểu diễn tiết mục bẻ đầu vô cùng đặc sắc.

Lâm Sở sợ tái cả mặt mũi, anh ta không dám nhìn thẳng nên đã lấy tay bịt mắt. Nhưng đột nhiên anh ta có cảm giác ai đó đang sờ vào eo mình. Không hiểu sao ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này mà anh ta có thể nghĩ đến chuyện kì lạ cho được, anh ta nói: “Thất Nguyệt, cô đang chơi tôi đó à?”

Không có ai trả lời, anh ta lại nói: “Thất Nguyệt...”

Lâm Sở có cảm giác không đúng, vởi vì Thất Nguyệt đã cùng hai người kia nhẹ nhàng đi về phía bên kia. Nếu bọn họ đã đi hết, vậy ai...

“Á!”

Lâm Sở không nén được mà hét lên. Bởi vì anh ta đang bị một cái xác sống hỏi thăm. Sau khi Lâm Sở quay lại, cái xác không đầu đang giơ cái đầu đầy m.á.u me chảy lòng thòng lên cho Lâm Sở. Lâm Sở chỉ thiếu điều xỉu ngay tại chỗ, anh ta thật sự khó lòng mà kềm chế được. Những cái xác kia nghe thấy tiếng hét của Lâm Sở, bọn chúng lập tức đi về phía này.

Lâm Sở vốn đã bị thương mà giờ tinh thần còn bị hành hạ như thế, anh ta đã tê liệt toàn thân. Thất Nguyệt thật sự muốn để cho anh ta gia nhập vào hội xác sống không đầu, nhưng sau đó cô lại tặc lưỡi rồi cùng Phan Vĩnh quay lại kéo lê anh ta đi. 

Đi đi một lát, mãi lo né tránh bọn xác sống, đến lúc dừng lại thì Thất Nguyệt đã phát hiện mùi quỷ khí nồng nặc. Có lẽ là sắp đến chỗ quan tài chôn xác Linh Hồ rồi. Không biết Ngô Hoài Sinh bây giờ thế nào nữa.

Đột nhiên Lâm Sở lại lên cơn gãi, anh ta ra sức gãi muốn tróc cả da. Thất Nguyệt bắt đầu nghi ngờ, cô hỏi: “Lúc nãy anh có chạm vào nó không?”

“Không, không hề...”

Lâm Sở bỏ dở câu nói, sau đó bắt đầu run lên, bởi vì trên cánh tay của anh có một vệt m.á.u mới. Những vết m.á.u khác đều đã dần khô lại, chỉ có vết m.á.u này là còn ướt như mới bị. Tuy rằng là áo tay dài, nhưng không may là tay áo đó đã bị rách. Lâm Sở nhớ lại, chỗ đó chính là chỗ đã bị xác sống tới gần. 

“Cẩn thận!”

Lâm Sở vừa tình xé tay áo bỏ thì Thất Nguyệt ngăn lại, cô hỏi: “Có ai còn đèn pin không?”

“Tôi còn!”

Phan Vĩnh lấy đèn pin trong túi quần ra đưa cho Thất Nguyệt. Thất Nguyệt lấy tay che bớt bóng rồi bật đèn pin soi vào chỗ có máu. Lâm Sở rung lên cầm cập khiến Thất Nguyệt nghiến răng nói: “Anh có im hay không, không thì tôi cho anh đi đời nhà ma đó.”

Lâm Sở vội vã lấy tay này vịn tay kia để giữ yên lặng, anh hỏi: “Cô đang tìm gì vậy?”

“Cổ trùng, anh trúng độc cổ trùng rồi!”

Thất Nguyệt vừa nói xong thì Lâm Sở như c.h.ế.t lâm sàn, anh tuyệt vọng hỏi: “Đó là thứ gì vậy?”

“Đó là loại cổ trùng chuyên đẻ trứng kí sinh vào con người qua đường máu. Bọn chúng sẽ nhanh chóng tiếp cận người có vết thương chảy m.á.u rồi đẻ trứng lên đó. Trứng của nó nhỏ như hạt cát, sau khi uống m.á.u của người bị kí sinh sẽ lập tức nở ra và trưởng thành. Những xác sống kia đã bị chúng kí sinh. Mọi người còn nhớ hang động bên ngoài mộ không, cái hang động đó dường như đã thông vào đây.”

Thất Nguyệt sau khi quan sát xong, cô tắt đèn. Lâm Sở bám lấy cánh tay cô rồi nói: “Thất Nguyệt, tôi có thể cứu được không?”

“Tôi thấy anh khá hợp với với mấy xác sống này. Chắc không cần chữa trị đâu.”

Loading...