Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giao Ước Của Quỷ - 25

Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:53:45
Lượt xem: 430

Chương 25 (Hành lang tối)

Sao mấy phút vất vả cạy, bọn họ đã tháo được nắp quan tài ra. Trước khi mở, Ngô Hoài Sinh nói: “Nín thở!”

Nắp quan tài vừa mở, một dạng khí đã bay ra, phả vào mặt bọn họ. May mà ai nấy đều đã nín thở nên mới không phải hít vào. Sau khi mớ khí ấy đã lan ra hết, Lâm Minh Triết mới hỏi: “Đây là cái gì?”

“Là một loại chất ướp xác, sau khi xác để trong quan tài kín lâu năm, loại chất này sẽ tạo thành một luồng khí. Một khi quan tài bị mở nắp, luồng khí đó sẽ nương theo mà bay ra ngoài.”

Ngô Hoài Sinh cẩn thận trả lời, Lâm Sở hỏi: “Vậy cái chất ướp xác đó bay ra hết rồi, cái xác trong kia cũng biến thành bụi như xác con Ngư Xà trên kia phải không?”

“Sẽ không! Bởi vì con Ngư Xà trong kia vốn không được chôn trong quan tài. Thứ bột trắng đó là có người đã đặt vào.”

Ngô Hoài Sinh vừa nói vừa soi đèn vào trong quan tài, những người kia cũng ló đầu vào theo. Vừa mới nhìn vào, ai nấy đều giật mình kinh ngạc. Bên trong quan tài đang đặt một cái xác người. Nói là xác người thì không đúng lắm, bởi vì nó chỉ to bằng đứa trẻ mười tuổi. Cái xác đó mặc một bộ đồ màu trắng kì lạ, mái tóc trắng và hai lỗ tai dài...là cáo tinh. 

Cáo tinh thật sự đã tu thành người ư?

Lâm Minh Triết vui như được mùa nói: “Cáo tinh thường sẽ có một viên ngọc trong người để giữ gìn nhan sắc. Cái xác này vẫn còn đẹp đẽ như vậy, trong bụng nó chắc hẳn phải còn nuốt viên ngọc kia.”

Lâm Sở nhìn anh ta đầy ái ngại: “Chú mày đừng nói là sẽ m.ổ b.ụ.n.g nó đấy nhé? Nhìn nó tà ma quỷ quái như vậy, chớ dại động vào.”

Lâm Sở vừa nói xong thì nghe sau gáy mình nhột nhột, anh ta lấy tay sờ thử thì thôi ôi, có một vật gì đó mềm mềm đang quấn vào cổ anh. Lâm Sở la lên một tiếng, Ngô Hoài Sinh lập tức soi đèn vào, anh giật con d.a.o trên tay Lê Vương chỉa vào cái thứ đó. 

“Thứ gì vậy?”

Lâm Sở rùng mình hỏi, Ngô Hoài Sinh soi đèn vào mũi d.a.o rồi nói: “Anh nhìn đi, là đuôi của cáo tinh.”

“Nó...nó còn sống ư?”

Lâm Sở lắp ba lắp bắp, Ngô Hoài Sinh lắc đầu nói: “Đã c.h.ế.t rồi, nhưng linh hồn của nó vẫn còn lẩn quẩn đâu đây.”

Nghe Ngô Hoài Sinh nói thế rồi nhìn tình trạng của Tô Huyền Sương mà cả đoàn người ớn lạnh. Cáo tinh xưa nay luôn là tà vật trong tiềm thức mỗi người. Hôm nay chính mắt được gặp, sao có thể không sợ hãi được. 

Cái đuôi con cáo bị Ngô Hoài Sinh đ.â.m trúng bây giờ đang thụt vào chỗ cái xác. Lúc này soi đèn vào mới nhìn rõ thân hình thật sự của nó. Cái xác đang nhắm nghiền mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyết. Chỉ là bộ quần áo kì lạ đã che khuất tay chân nó nên không chắc là nó có tay chân hay không. Chín cái đuôi trắng muốt được đặt tiếp từ cấu quần tới cuối quan tài.

“Tình hình của cô ta thế nào rồi?”

Ngô Hoài Sinh hỏi người đang giữ Tô Huyền Sương, anh ta nói: “Vẫn không khá hơn bao nhiêu.”

“Phải làm sao đây, chúng ta cũng đã mở nắp quan tài ra rồi.”

“Để tôi xem thử.”

Ngô Hoài Sinh trả lời Lê Vương rồi quay đầu lại thì thấy quan tài đã trống trơn. Anh soi đèn tìm kiếm và phát hiện cái xác đang nằm trên tay Lâm Sở. Lâm Sở đang bế cái xác cáo tinh, vẻ mặt anh ta chín phần đã bị cáo tinh mê hoặc rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-cua-quy/25.html.]

Lâm Minh Triết ôm đầu nói: “Ông anh của tôi ơi, thế là hỏng cả rồi.”

Lí do mà Lâm Minh Triết nói như vậy là bởi vì một khi cái xác ra khỏi quan tài thì sẽ bị biến dạng. Ngô Hoài Sinh soi đèn vào mặt anh ta: “Mau bỏ nó vào lại quan tài.”

Lâm Sở không phản ứng, vẻ mặt anh ta vẫn rất mụ mị. Lê Vương nôn nóng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Đánh ngất anh ta được đấy. Nhưng cẩn thận cái xác.”

Ngô Hoài Sinh vừa nói xong thì Lê Vương đã vòng qua tìm cách tiếp cận Lâm Sở. Thân thủ của Lê Vương không tệ, nhưng Lâm Sở bây giờ quả thật không dễ tiếp cận. Hai bọn họ với cái xác vờn qua vờn lại một lát, Lê Vương đã thấm mệt. Cùng lúc này Lâm Minh Triết hốt hoảng nói lớn: “Tô Huyền Sương cô ta sắp phát điên rồi.”

Tô Huyền Sương bên kia đá văng mấy người đang giữ cô, bây giờ cô đang điên cuồng tháo dây và đi về phía bên này. Lê Vương bỏ Lâm Sở, quay lại giữ Tô Huyền Sương. Nhưng tiếc là còn chưa chạm được, anh ta đã bị Tô Huyền Sương tương cho một cú nằm ngay xuống đất. 

Ngô Hoài Sinh nhìn đôi mắt đỏ rực của Tô Huyền Sương đang đi tới chỗ mình, đột nhiên trong đầu anh mơ hồ nhớ tới chuyện gì đó. Một kí ức xưa cũ...nhưng chỉ là thoáng ra rồi biến mất.  Tô Huyền Sương lúc này tốc độ nhanh đến không ngờ, vừa lướt qua đã xé rách lưng áo của Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh co chân đá cho cô ta một cái cắm đầu về phía sau. 

Lâm Sở vẫn còn đang say mê bế cái xác cáo tinh, Thất Nguyệt vừa tỉnh lại sau cơn sặc của chất ướp xác cáo tinh. Không ai bị gì, chỉ có một mình cô là rơi vào trạng thái ngủ vùi. Lúc này cô đã âm thầm vòng lại phía sau Lâm Sở, một cú dứt khoác dùng tay kẹp đầu Lâm Sở rồi nói: “Anh Hoài Sinh!”

Ngô Hoài Sinh lập tức quay đầu, không kịp kéo áo mà tới chỗ Lâm Sở, một tay bóp cổ cái xác xách lên không trung. Cái xác vừa bị bóp cổ đã phát ra tiếng re ré, cùng lúc này Tô Huyền Sương bên kia ôm lấy cái cổ mình rồi hai mắt dần trở lại bình thường.  

Lúc này cái xác trên tay Ngô Hoài Sinh đã mở mắt, đôi mắt màu đỏ rực phát sáng trong đêm tối, nó đang gào rú với anh. Lâm Sở vừa mơ mơ tỉnh tỉnh, nhìn thấy Thất Nguyệt đang vòng cổ mình thì tặng cho cô một nụ cười đầy tình cảm. Không ngờ anh lại bị cô hất ra, sau đó tát cho một cú té nhủi vào cạnh quan tài. 

“Định sống lại à? Những thứ gây hại cho nhân gian như mi tốt nhất đừng bao giờ sống lại.”

Chỉ nghe Ngô Hoài Sinh nói như thế, sau đó anh và cái xác con cáo vật lộn ở trong bóng tối phía sau quan tài. Lê Vương chạy tới xem Tô Huyền Sương, sau khi thấy cô đã trở lại bình thường, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Lâm Minh Triết soi đèn đi vào trong tìm kiếm Ngô Hoài Sinh, nhưng lúc này Ngô Hoài Sinh đã bỏ cái xác trở vào quan tài, sau đó đậy nắp lại. 

Trong ánh đèn pin lờ mờ, Tô Huyền Sương nhìn thấy trên tấm lưng trần của Ngô Hoài Sinh chi chít những thứ kì quái. Khắp trên lưng anh nhô lên những thứ giống như lông chim. Nhưng sau đó Phan Vĩnh đã từ đâu xông tới, đem một cái áo khác đến che vào cho Ngô Hoài Sinh. 

“Thần tiên, anh đúng là cừ quá, đánh được cả cáo tinh luôn.”

Lời của Lâm Sở không biết là thật lòng hay châm chọc nhưng Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời. Sau khi anh thay xong cái áo sơ mi khác thì bắt đầu dùng đèn pin soi xung quanh quan tài. Mọi người nhìn thấy lạ cũng đã xúm lại xem, quan tài pha lê nhìn không thấu bên trong thì bây giờ lại trong suốt nhìn rõ mồn một. 

Cái xác đẹp đẽ của con cáo tinh sau khi ra khỏi quan tài bây giờ đã khô héo lại như một cái xác khô đúng nghĩa. Tô Huyền Sương có rất nhiều nghi vấn đối với Ngô Hoài Sinh. Nhưng dù sao cô cũng là người vừa bị cáo tinh nhập nên không tiện hỏi cho lắm. 

Bây giờ đã là 4 giờ chiều. Thời gian trôi qua một cách vội vã và nhanh chóng. Cho dù không khí có ẩm thấp nhưng không có ai quan tâm đến cái lạnh cả. Ngô Hoài Sinh thấy Phan Vĩnh lạnh đến co rúm lại thì nói: “Chúng ta ra khỏi đây rồi tìm chỗ nhóm lửa làm ấm người. Nếu cứ như thế này sẽ c.h.ế.t lạnh trước khi gặp phải thứ gì đó.”

Bốn cái hộp quẹt được đặt lên bốn cái ngọn đèn ở bốn góc quan tài. Ngọn đèn vừa trịch xuống, phía đối diện đã vang lên tiếng mở cửa. Lần này mở ra một cánh cửa lớn cao rộng tầm hai mét, nhưng chào đón bọn họ không phải là gian phòng nào cả, mà là một dãy hành lang dài tối. 

Ngô Hoài Sinh nhấn vào cơ quan đóng cửa lại. Tiếng cửa đá đang nặng nề đóng lại, phía trước là hành lang tối om bất tận. Trong lòng mọi người lúc này cũng giống như hai thứ đó vậy. Cho dù đây là hành lang nhưng trông cũng khá an toàn. Đoàn người vừa mệt vừa đói lả nên đã nghỉ tạm tại đó để ăn và nghỉ ngơi lấy sức.

Đoàn người Tô Huyền Sương có đem theo than củi, bây giờ bọn họ đang nhóm lên mấy đống lửa nhỏ. Đừng hỏi vì sao bọn họ đã bơi qua hồ nước nhưng hành lí lại không ướt. Bởi vì bọn họ đều mang balo chuyên dụng, dùng loại vải chống nước cao cấp để may, cho nên đồ vật bên trong balo sẽ không bị thấm ướt. Trừ phi bọn họ ngâm mình dưới nước quá lâu mà thôi.

Bốn đống lửa nhỏ được đốt lên, sau khi lửa cháy mới nhìn thấy trên trường khắc toàn là hình quỷ sai diện mạo dữ tợn. Nhưng khi bọn họ tắt lửa soi đèn thì chỉ còn lại một bức tường nhẵn bóng mà thôi. 

Mọi người thay nhau làm ấm cơ thể trước, Lâm Sở vẫn còn theo chọc ghẹo Thất Nguyệt. Thất Nguyệt lơ đẹp anh ta, anh ta xua buồn ngồi gặm bánh và nhìn xung quanh. Mọi người đang trò chuyện rôm rả thì đột nhiên miếng bánh trên tay Lâm Sở rơi xuống đất. Anh ta dõi mắt nhìn về khoảng tối hành lang. Mọi người cũng dõi mắt nhìn theo, ở nơi tăm tối đó bây giờ đang lăn đến một vật gì đó.

Loading...