Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giao Ước Của Quỷ - 21

Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:52:42
Lượt xem: 475

Chương 21 (Ngư Xà trên quan tài)

Lê Vương nói lớn: “Mọi người cẩn thận!”

“Ngô Hoài Sinh, m.á.u của tôi không được nên nó đã phản tác dụng.”

Tô Huyền Sương không chắc Ngô Hoài Sinh có để ý tới cô hay không. Nhưng không, anh đã bị Lâm Minh Triết kéo tới sát vào bức tường rồi nhanh chóng trích m.á.u đưa vào. Ngô Hoài Sinh không phản kháng, điều đó mới kì lạ. Máu của Ngô Hoài Sinh vừa nhanh chóng chảy hết con chim Lạc, chim Lạc giống như hồi sinh một lần nữa, đôi mắt của nó đặc biệt hắc sáng rồi tiếng cót két lại vang lên. 

Cánh cửa vừa được mở, Lâm Minh Triết đẩy Ngô Hoài Sinh vào trước rồi cùng Phan Vĩnh nhanh chóng đi vào. Đoàn người phía sau cũng vội vã vào theo. Thật may là bọn họ đã vào trong và đóng cánh cửa lại trước khi những thứ đó tràn tới. Tình hình đúng là căng thẳng tột độ, hiện tại cả đoàn đều ngồi phịch xuống đất thở dốc...

“Nơi này không an toàn!”

Ngô Hoài Sinh co chân chạy về phía trước. Nãy giờ vì quá mệt nên không ai để ý, bây giờ mới thấy dưới đất toàn là những côn trùng to tướng đang bám vào người. Ai nấy ra sức phủi mấy con côn trùng trên người xuống nhưng thất bại. Xung quanh nơi này không lớn, nhưng m.á.u của người trong đoàn bị côn trùng cắn rơi xuống đã dẫn dụ thứ gì đó trong tường ra ngoài. 

Nhóm ba người Ngô Hoài Sinh và hai cha con Trần Đạm đã chạy thoát ra ngoài lại dừng lại nhìn đoàn người đang túng quẫn bên trong. Trên vách tường như thế mạch nha đang chi chít méo mó có thứ gì đó muốn chui ra ngoài. Tô Huyền Sương, Lê Vương may mắn không bị cắn nhưng phải liên tục lấy d.a.o g.i.ế.c côn trùng. 

Lâm Sở bị cắn mấy vết, anh ta nhăn mặt đau đớn nói: “Mau, mau lấy lửa g.i.ế.c đám côn trùng này đi.”

Sở dĩ anh ta nói thế là do nhìn thấy đám người Ngô Hoài Sinh đã thoát được ra ngoài. Lê Vương nhanh chóng lấy xăng tưới xuống rồi dùng bật lửa ra bật lên ném xuống. Tô Huyền Sương muốn ngăn nhưng không kịp. 

“Chạy mau!” 

Tô Huyền Sương chỉ kịp hét lên rồi chạy về phía Ngô Hoài Sinh. Ngọn lửa kia vừa bén xuống đất đã cháy lên phừng phừng không tưởng. Xác côn trùng nổ bôm bốp trong ánh lửa, mùi tanh tưởi và khét lẹt xộc vào trong mũi. Đoàn người ráo riết chạy ra ngoài, có người còn bị lửa cháy bén vào quần áo phải lăn tròn dưới đất để dập lửa. 

Lâm Minh Triết và Phan Vĩnh lăn một tản đá gần đó bịt miệng hang lại, tuy rằng không thấm đâu nhưng vẫn đỡ hơn rất nhiều. Lâm Sở đứng không dám ngồi nữa, anh ta đứng tại chỗ vừa ho vừa thở hồng hộc. Thất Nguyệt nhìn anh ta, mỉa mai nói: “Đúng là ngu dốt số hai thì không ai dám nhận số một mà.”

Lâm Sở tức tái mặt mũi, nhưng vì bận ho nên không thể nói nên lời. Cả đoàn người đều lười nói, Ngô Hoài Sinh tiếp tục quan sát xung quanh tìm lối đi. Lâm Minh Triết cũng đến giúp Ngô Hoài Sinh, Ngô Hoài Sinh nhìn anh ta một lát rồi hỏi: “Anh đến từ đâu?”

“Tôi cũng không nhớ mình đến từ đâu nữa. Tôi cứ đi lang thang khắp nơi mười mấy năm rồi.”

Lâm Minh Triết cười cười trả lời, Ngô Hoài Sinh ừ, sau đó im lặng một lát mới hỏi tiếp: “Không biết...anh có ấn tượng gì với cái tên Trương Dĩ Quân không?”

“Trương Dĩ Quân? Cái tên mà vừa gặp tôi anh đã gọi đấy à. Dĩ Quân, Dĩ Quân, tên nghe hay nhỉ. Tiếc là tôi không có ấn tượng gì cả.”

Lâm Minh Triết nói xong, anh ta đã phát hiện được một cánh cửa. Anh ta gõ gõ vào cánh cửa mấy cái rồi đi tìm chỗ mở cửa. Lâm Sở sau khi đã mệt, anh lại chỗ của Phan Vĩnh rồi hỏi: “Nhiệt độ ở đây là bao nhiêu?”

Phan Vĩnh nhìn đồng hồ rồi nói: “Vẫn là 3 độ. Nhưng mà...bây giờ đã là 7 giờ sáng rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-cua-quy/21.html.]

Lâm Minh Triết đã nhanh chóng mở được cánh cửa. Bên trong là một gian phòng khá rộng, giữa phòng có dấu vết từng đặt quan tài. Xung quanh tường khắc những hoa văn kì lạ. Đoàn người không dám chạm bậy chạm bạ, cả đoàn tranh thủ đem đồ ăn nước uống ra ăn uống rồi nghỉ ngơi lấy sức. 

Ngô Hoài Sinh ăn một miếng bánh nhỏ từ chỗ Phan Vĩnh rồi ngồi tựa vào tường nhắm mắt ngủ. Phan Vĩnh cũng ăn nhanh một miếng rồi ngồi ngủ bên cạnh Ngô Hoài Sinh. Tô Huyền Sương nhìn thấy hai người đã ngủ, cô lân la sang chỗ Lâm Minh Triết.

“Anh đã từng đến đấy chưa?”

Lâm Minh Triết đang rửa tay, nghe Tô Huyền Sương hỏi thì anh vừa đậy nắp chai nước vừa nói: “Vào rồi thì sao, chưa vào thì sao?”

“Lần trước anh vào thật sự không có bức tượng Linh Miêu đó sao?”

Tô Huyền Sương đổi câu hỏi, Lâm Minh Triết cười cười, từ chối trả lời. Tô Huyền Sương vừa định dùng bạo lực thì phát hiện Ngô Hoài Sinh đã mở mắt từ lúc nào. Nhưng Ngô Hoài Sinh không nhìn cô, anh đang lắng nghe một thứ gì đó. 

Tô Huyền Sương đã nhận ra điều đó, cô cũng im lặng lắng nghe. Ở đâu đây xung quanh căn phòng này đang có một âm thanh vang tới. Âm thanh kia nghe qua giống như một đội đưa tang, không sai một chút nào. Tô Huyền Sương giật giật đuôi mày, căng thẳng nhìn Ngô Hoài Sinh, bọn họ cùng nhận ra âm thanh đó phát ra từ bức tường phía sau lưng bọn họ.

Cả hai cùng đứng bật dậy, Lâm Minh Triết cũng đứng dậy theo. Đoàn người vốn dĩ còn đang ăn uống trò chuyện thì bây giờ đã ngã xuống ngủ say cả. Ba người đồng loạt chậm rãi quay đầu, bây giờ họ mới để ý hình khắc trên bức tường chính là một đội đưa tang. Những hình ảnh trên tường lúc này dường như đang di chuyển. 

Trên tường có tổng cộng bốn mươi ba người, có bốn mươi mốt người đàn ông và hai người phụ nữ. Có bốn người đàn ông đang khiêng một cái quan tài. Đoàn người còn lại chỉ mang trên lưng một cái balo chứ không hề có trống kèn gì. 

Khoan đã, đoàn người này trông có chút quen mắt. Đoàn người của họ lúc vào trong mộ là còn bốn mươi hai người, sau đó Lâm Minh Triết nữa là bốn mươi ba người. Số người và nam nữ trên tường tương ứng với bọn họ, vậy người được khiêng trong quan tài là ai?

Có tiếng sột soạt vang lên phía sau lưng, bọn họ cẩn thận quay đầu. Ở giữa gian phòng nơi có dấu vết từng đặt quan tài bây giờ lại xuất hiện một cái quan tài. Quan tài được làm bằng gỗ cũ kĩ, chạm khắc dày đặt hoa văn chi chít. Quan tài này có chút quen mắt, liếc nhìn trên tường, là chiếc quan tài được khắc trên tường. 

Đột nhiên đoàn người đang ngủ đều loạng choạng đứng lên và đi về phía quan tài. Tướng đi của họ xêu vẹo hệt như mộng du, và họ đang có một kiểu là nghiên tai về phía quan tài, giống như đang lắng nghe thứ gì đó. Tô Huyền Sương vừa định đi đến chỗ đoàn người thì Ngô Hoài Sinh đã kéo cô lại, sau đó ra hiệu im lặng rồi hất mặt về phía quan tài. 

Tiếng kèn trống đưa tang vốn dĩ phát ra từ bức tường thì bây giờ đã chuyển hướng tới chỗ quan tài. Đoàn người xêu vẹo nhưng lại đi vô cùng chậm, tiếng trống kèn đó đang thôi thúc bức chân khó nhọc của bọn họ. Tô Huyền Sương đổ mồ hôi lạnh, rất nhiều năm đi đào mộ, đây là lần đầu tiên cô gặp phải ngôi mộ tà môn như thế này. Cô lờ mờ nghĩ đây có phải là nằm mơ hay không, thử véo vào tay một cái rõ đau, thì ra đây không phải là mơ.

Có thể nhìn thấy, chiếc quan tài kia dường như bây giờ đang chuyển động. Đoàn người vì khẩn trương vẫn không đi nhanh được mà bắt đầu la hét, sau đó có hành động tự ngược đãi bản thân. Ngô Hoài Sinh tiến lên phía quan tài, sau khi ở vị trí của đoàn người anh mới nhận ra chiếc quan tài kia dường như đang phát ra một âm thanh gọi mời.

Trong âm thanh đó vang vọng tiếng khẩn thiết được phóng thích ra ngoài. Điều này khiến cho đoàn người điên cuồng đi. Âm thanh đó cho dù không điều khiển được anh nhưng lại làm cho anh khơi dậy nỗi tò mò, giống như thể anh sẽ đi đến và mở nắp quan tài ra vậy.

Vì sao lúc mọi người mới vào lại không thể nhìn thấy được quan tài, những hình khắc ban đầu trên tường là gì?

Ngô Hoài Sinh cố nhớ lại, nhưng dường như điều đó chỉ càng làm cho anh đau đầu hơn mà thôi. Tô Huyền Sương thấy anh nhăn mày nhăn mặt, muốn đi đến lại bị Lâm Minh Triết ngăn cản, anh ta lắc đầu nói: “Ngô Hoài Sinh còn không chịu nổi, chúng ta cứ ở đây quan sát đã.”

Ngô Hoài Sinh đi nhanh hơn bất cứ ai trong đoàn, điều đó làm cho cả đoàn đang điên cuồng cào cấu về phía anh. Ngô Hoài Sinh bước đi trông cũng không đẹp đẽ gì cho cam, anh đã tới chỗ quan tài, sau đó ngồi xuống quan sát hoa văn bên ngoài.

Hoa văn bên ngoài quan tài được chạm khắc một khung cảnh vô cùng thần tiên. Xung quanh là núi cao và biển rộng, trên biển không có bất cứ thứ gì, chỉ có duy nhất một con Ngư Xà. Ngư Xà, Ngư Xà, trông vô cùng quen mắt nhưng lại không thể nhớ được. 

Ngô Hoài Sinh vẫy tay gọi Tô Huyền Sương. Cả Tô Huyền Sương và Lâm Minh Triết sau khi ngang qua chỗ của đoàn người cũng đã bắt đầu có tình trạng giống y như thế. Tuy nhiên bọn họ còn khá tỉnh táo và đi cũng nhanh hơn một chút. Vất vả một lúc lâu cũng đã đến được chỗ quan tài, Tô Huyền Sương nhìn vào con Ngư Xà trên quan tài một lát rồi nói: “Ngư Xà...đây chẳng lẽ là mộ táng của Lạc Long Quân?”

Loading...