Giao Ước Của Quỷ - 2
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:47:30
Lượt xem: 1,087
Chương 2 (Bí mật phím dương cầm)
Lâm Sở nhìn Tô Huyền Sương một giây rồi vội đuổi theo bóng người kia. Kì lạ, chỉ vừa thấy bóng đen gần cổng rào nhưng khi Lâm Sở chạy tới thì không thấy anh ta đâu nữa. Lâm Sở tháo kính râm, dáo dác nhìn xung quanh nhưng ngay cả một cọng cỏ cũng không thấy động đậy. Người đàn ông trong quan tài đó biến mất không một dấu vết.
Lâm Sở tức tửi đến mức chửi thề một tiếng sau đó quay lại chỗ Tô Huyền Sương. Tô Huyền Sương nhanh chóng xốc lại tinh thần, đứng dậy đi ra, Lâm Sở hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào?”
“Tiếp tục điều tra anh ta. Tôi không tin là trên đời này có thứ gì lại không mua được bằng tiền. Thời gian của tôi không còn nhiều, chú phải khẩn trương lên.”
Lâm Sở không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu nhận nhiệm vụ, sau đó cả hai lên xe quay về.
-------
Tô Huyền Sương chạy giữa cánh rừng bạt ngàn, cô mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài chấm eo, chân trần giẫm lên những phiến lá khô rơi dưới đất phát ra tiếng xào xạc. Những chiếc lá xanh trên cành cây nương theo gió va chạm vào nhau tạo nên một âm hưởng bắt tai, du dương như đang ru ngủ. Cô cứ theo tiếng ru kia chạy mãi, chạy mãi không có điểm dừng.
Sau đó, cô lại băng qua đại dương. Nói chính xác là cô chạy dọc trên bờ biển. Biển rộng mênh mông, bờ dài bất tận. Chạy mãi, chạy mãi thân xác cô tựa như rã rời rồi dần dần biến mất từng bộ phận trên cơ thể...
Tô Huyền Sương giật mình tỉnh dậy, xuống giường chạy tới trước gương. Cô ở trong gương mặt mày nhợt nhạt, hai hốc mắt sâu và có đầy quần thâm. Mái tóc đen dài mà cô yêu thích nay đã rụng chỉ còn lưa thưa một nửa, chỉ cần đưa tay vuốt một cái sẽ nắm đầy tóc. Chiếc váy dây ngủ làm lộ xương vai cô, gầy hệt như một xác chết.
Tô Huyền Sương lại đưa bàn tay lên xem, tuy rằng bàn tay còn nguyên vẹn nhưng mà móng chân thì đã bắt đầu tình trạng sứt móng. Cô run rẩy, với lấy di động trên bàn phấn gọi cho ai đó: “Người dệt mộng kia ở đâu, tôi muốn tìm anh ta.”
Tô Huyền Sương là con gái một trong gia đình giàu có. Nhà cô ba đời đều làm nghề bốc mộ, từ thời ông cố ban đầu chỉ thành thật bốc những ngôi được người ta thuê. Dần dà bọn họ cảm thấy quả thật quá lãng phí nhân tài, vậy nên đã đi vào sâu trong núi tìm những ngôi mộ hoang để đào. Ngón nghề là thứ không thể để người ngoài biết được, bọn họ có thể phân biệt ngôi mộ nào có thể thu hoạch được nhiều.
Phần lớn mộ sâu trong núi đều là mộ từ thời xưa, niên đại không ai biết được. Quan tài làm bằng gỗ trăm ngàn năm không mục, hơn nữa bên trong còn chôn kèm biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, đồ cổ. Lắm khi không có châu báo thì bọn họ còn tàn bạo đem xác ném ra ngoài rồi dở quan tài bán gỗ. Chỉ nghe truyền lại như thế thôi, nhưng tới đời cha của Tô Huyền Sương thì không tới nỗi tàn nhẫn như thế. Thông thường bọn họ sẽ đem xác qua một cái quan tài gỗ thô sơ hơn rồi mới dở quan tài cũ.
Bọn họ lấy danh nhóm du lịch thám hiểm đi khắp các vùng miền để đào mộ cổ. Năm này qua năm khác, đời này qua đời khác và dần trở nên giàu có. Vì vậy nếu nói Tô Huyền Sương giàu có ba đời, đến đời cô là đời thứ tư cũng không quá chút nào. Về sau bọn họ còn bắt đầu kinh doanh rất thuận lợi.
Tô Huyền Sương rất thông minh, cô từng đọc qua rất nhiều sách cổ. Nếu trong đội của cha cô ngoài tên cố vấn Lâm Sở gần bốn mươi tuổi mà cứ như ba mươi tuổi kia thì cô là người thứ hai có hiểu biết về mộ cổ. Thậm chí có thể hiểu biết còn ngang hàng với Lâm Sở kia.
Cô từ nhỏ đã theo cha đi đào mộ ở rất nhiều nơi, những thứ không nên thấy cô cũng đã thấy rất nhiều lần. Nhưng có vẻ là dòng m.á.u gan dạ di truyền, cô vô cùng gan dạ không hề sợ hãi hay nao núng trước bất kì thứ gì. Mục đích của nhà họ Tô là kiếm tiền, tuy rằng kiếm tiền vô đạo đức nhưng vẫn có đạo đức. Nhưng có vẻ như chút đạo đức ấy không thể bù đắp vào những gì các đời trước đã tạo.
Một năm trước, một lần đào mộ về, Tô Huyền Sương đã bắt đầu có những dấu hiệu lạ. Cô thường xuyên đau nhức không có lí do, cũng thường xuyên ho ra máu. Ban đầu tưởng rằng cô bị ung thư nên đã đến rất nhiều bệnh viện lớn. Nhưng bọn họ dùng kĩ thuật tiên tiến mấy cũng không dò ra bệnh của cô. Từ từ cô bắt đầu rụng tóc, bong da, rồi đến móng chân cũng sứt ra, giống như bị hoại tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-cua-quy/2.html.]
Cha cô bắt đầu thấy kì lạ, dần dà trở nên sợ hãi tổ tiên quở trách, lại càng thêm sợ nghiệp báo dồn lên người cô. Bởi vì trông tình trạng của cô giống như một cái xác thối rữa. Ông ấy bắt đầu dừng công việc đào mộ, bắt đầu khấn vái, thậm chí tài trợ quan tài cho những người tha hương cơ nhở không có khả năng chôn cất. Nhưng tất cả vẫn không có kết quả.
Cuối cùng, Lâm Sở nghe ngóng được trong thành phố có một người truyền kì có thể dệt được những giấc mộng. Tô Huyền Sương căn bản không tin tưởng, cô cho rằng trên đời hoàn toàn không có những thứ kì bí như thế. Cho đến một đêm nọ, một giấc mộng đã khiến cho cô thật sự sợ hãi cái chết. Vì vậy, đêm hôm sau cô đã cùng Lâm Sở mò đến nghĩa địa kia..
Ngô Hoài Sinh leo qua cổng hàng rào cao hơn hai mét của căn biệt thự sang trọng nằm gần trong núi, sau đó đẩy cửa một đường đi lên lầu. Phan Vĩnh đang đứng làm gì ở gần đó vội chạy lại hỏi: “Thần tượng, anh không ngủ ở nghĩa địa nữa sao. Hôm nay muốn về nhà ngủ à? Mau, tôi trãi giường cho anh.”
Ngô Hoài Sinh không nói gì, im lặng đi theo Phan Vĩnh. Trong khi Phan Vĩnh khẩn trương kéo chăn màn thì Ngô Hoài Sinh đứng nhìn xung quanh căn phòng. Phan Vĩnh tiếp thu rất nhanh, sau đó dò hỏi: “Anh muốn ngủ trong quan tài sao?”
Ngô Hoài Sinh im lặng, Phan Vĩnh chạy lại đẩy cửa nhà vệ sinh: “Anh gấp như vậy tôi không chuẩn bị quan tài được. Anh ngủ tạm trong bồn tắm đi, ngày mai tôi sẽ mua quan tài về cho anh.”
Ngô Hoài Sinh như một đứa trẻ, không nói hai lời nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề ngủ bồn tắm rồi đi vào. Anh thật sự đã cởi giày và bước vào bồn tắm nằm xuống ngon lành. Phan Vĩnh thở phào, vừa định tắt đèn thì thấy Ngô Hoài Sinh vẫn còn mở trừng trừng hai mắt. Phan Vĩnh “ồ” lên một tiếng rồi đi lấy khăn tắm phủ lên cái bồn.
Đại công cáo thành! Ai ngờ Phan Vĩnh vừa quay lưng đi thì Ngô Hoài Sinh kéo tấm khăn ra, vòi vĩnh: “Nhang.”
“Nhang? Nhang! Thần tượng, chỗ này có hệ thống báo cháy không thắp nhang được. Chúng ta thắp nhang điện nhé?”
Ngô Hoài Sinh kéo khăn phủ lại, tức là đồng ý. Phan Vĩnh nhanh chóng ra ngoài lấy hai cây nhang điện to tướng vào cắm điện lên. Có trời mới biết hai mắt Ngô Hoài Sinh sáng như mắt cú vọ, có thể nhìn xuyên qua tấm khăn kia. Rõ ràng nhang đã cháy rồi nhưng anh chẳng ngửi được tí mùi nào cả. Đúng lúc Phan Vĩnh muốn đi ra thì anh lại kéo khăn ra: “Không có mùi!”
“Tôi...”
Phan Vĩnh nghiến răng, cười méo mó quay lại nói: “Thần tượng à, cái này là nhang điện nên không có mùi đâu. Hay là như vậy đi, tôi lại đem sáp thơm vào đây cho anh. Vậy thì vừa có thể có nhang, vừa có thơm rồi?”
Tô Huyền Sương về nhà nhưng không tài nào chợp mắt được. Cô thức đến hơn bốn giờ sáng, cuối cùng vừa mệt mỏi chợp mắt đã bị vật gì đó bay vèo qua cửa sổ phòng mình đánh thức. Giật nảy mình, Tô Huyền Sương đảo mắt tìm kiếm thì phát hiện một bưu phẩm nằm trên sàn. Nói chính xác thì nó là một bao thư, nhưng thứ làm cô kinh hãi nhất vẫn là một phím đàn piano nằm trên bao thư.
Phím đàn piano, thứ đã hành hạ tâm hồn và cả thể xác cô trong một năm qua. Tô Huyền Sương xỏ dép xuống giường, cẩn thận nhặt bao thư lên, thì ra bên trong có một lá thư. Cô lật nhìn lại bao thư, chỗ người gửi viết tay hàng chữ “Người theo đuổi ánh trăng”.
Tô Huyền Sương căng thẳng đến mức muốn vò nát bao thư, cô mở lá thư ra bên trong vẫn là hàng chữ viết tay. Nội dung như sau: “Cho cô một cơ hội được sống, nếu như cô đào được ngôi mộ cổ trong núi Trường Dương lấy viên ngọc Trường Sinh thì có thể dùng nó đổi lấy thuốc giải.”
Trường Dương sơn? Đây là ngọn núi nằm ở phía Bắc, sâu vào trong cách xa chỗ con người sinh sống gần một trăm cây số. Nhưng mà...thật sự có loại ngọc Trường Sinh đó sao? Tô Huyền Sương cũng không phải loại người ngây thơ gì. Trong lòng cô sớm đã nghĩ ra mưu kế, nếu như thật sự tìm được loại ngọc đó, thì tự cô uống không phải lại càng tốt hơn sao. Dù sao đi nữa, nhân tài ở trong tay của cô không thiếu, cứ đi một chuyến sẽ không thiệt gì. Còn hơn cứ mơ hồ cầu “kẻ lập dị” kia dệt mộng.
Di động trên bàn reo lên, Tô Huyền Sương chợt giật mình xếp thư bỏ vào bao rồi đứng dậy nghe điện thoại. Đầu dây bên kia chỉ nói một câu: “Mau kiểm tra mail.”
Tô Huyền Sương cúp điện thoại, mở máy tính ra xem thì nhận được mail của Lâm Sở. Cô nhấp chuột hiển thị nội dung, nụ cười trên môi dần rộng ra.