Giao Ước Của Quỷ - 19
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:52:11
Lượt xem: 470
Chương 19 (Chim Lạc đổi hướng)
Ngô Hoài Sinh đã bước vào trong, Tô Huyền Sương cũng đi vào theo. Lê Vương hỏi: “Cô chủ, đưa anh ta theo hay bỏ lại?”
Ngô Hoài Sinh quay đầu trở ra rồi nói: “Đưa cậu ta theo!”
“Ngô Hoài Sinh, anh...”
Tô Huyền Sương ngắt lời Lê Vương: “Đưa cậu ta theo.”
Đoàn người lần lượt mang theo balo hành lí đi xuống cầu thang. Cầu thang làm bằng đá nhưng bám đầy rong rêu trơn trượt, vô cùng khó đi. Cả đoàn đều im lặng để tập trung đi xuống, Lâm Minh Triết bị một người trong đoàn cột dây dẫn theo. Chỉ là cột cho vui thôi chứ nếu không thì cậu ta cũng tự giác mà đi theo. Ngô Hoài Sinh cũng mang theo balo hành lí, nhưng với chiều cao và thân thủ của anh đã bỏ xa đoàn người một đoạn.
Tô Huyền Sương chỉ mới thoáng chốc đã không nhìn thấy, cô nối bộ đàm nói: “Ngô Hoài Sinh, nếu anh dám đi mất, tôi sẽ lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Phan Vĩnh.”
Ngô Hoài Sinh dừng lại, anh không hiểu vì sao Tô Huyền Sương lại nói như thế. Tiếng bước chân của bọn họ rất gần, nhưng đến khi anh quay lại mới phát hiện nơi này dường như sương mù đày đặc che khuất tầm nhìn. Anh soi đèn về phía khoảng không bên trái, nó giống như bức tường bên phải như lại cảm giác không giống.
Chiều ngang của bậc thang không rộng, chỉ tầm hai mét, bên phải là tường rêu, bên trái dường như không có tường. Ngô Hoài Sinh đột nhiên cầm bộ đàm lên nói: “Trong này giăng đầy sương mù, cẩn thận bên trái, bên trái không có tường.”
Không ngờ Ngô Hoài Sinh vừa mới nói xong thì một người trong đoàn đã vịn tay về bên trái. Kết quả là anh ta đã ngã vào khoảng không. Rất may đi bên cạnh anh ta là Lâm Sở, Lâm Sở nhanh chóng nắm anh ta kéo lại. Vậy mà lúc ngã ra khoảng không, tiếng hét của anh ta vang vọng đến bây giờ vẫn chưa tan.
Ngô Hoài Sinh chờ đoàn người đi xuống, bậc thang khá trơn, Tô Huyền Sương vừa chạm mặt Ngô Hoài Sinh đã trượt chân. Cô đưa tay về phía anh, nhưng rất tiếc lúc này anh đột nhiên bị mù đột xuất, lơ đẹp cô. Lê Vương ở phía sau vươn tay giữ cô không kịp, thế là cô ngã nhào sấp mặt xuống cạnh chân Ngô Hoài Sinh.
Phan Vĩnh và Lâm Minh Triết ở phía sau đồng loạt bật cười, điều này khiến cho Lê Vương quay lại liếc bọn họ một cái. Tô Huyền Sương trong lòng khó có thể diễn tả được, cô đưa tay cho Lê Vương đỡ đứng dậy, sau đó hỏi: “Anh cảm thấy những thứ sương mù này là gì. Bên trong chỗ kín và ẩm thấp như thế này hẳn sẽ không thể có loại sương mù bình thường chứ?”
Ngô Hoài Sinh dõi mắt vào không trung trước mặt một lát, sau đó nói: “Tạm thời không vấn đề gì, mau đi tiếp.”
Cả đoàn người lại tiếp tục đi, soi đèn về phía trước nhưng không thể nhìn xa được. Không biết đến khi nào mới đến cuối đường, khung cảnh trên tường càng xuống sâu càng trông quỷ dị. Thi thoảng sẽ có vài tiếng động từ bên trái phát ra. Có tiếng giống như cá vẫy nước, lại có tiếng giống như tiếng người.
Phan Vĩnh là người sợ hãi nhất trong đoàn, bởi vì không có cách nào tới chỗ Ngô Hoài Sinh được nên anh ta đành bám theo Lâm Sở. Hai bọn họ vừa đi vừa nhỏ giọng đấu võ mồm cho đến khi...Phan Vĩnh hét lên một tiếng thất thanh.
Cả đoàn quay đầu lại, Tô Huyền Sương lớn giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Có quỷ! Trong đám sương mù có quỷ.”
Phan Vĩnh vừa nói xong đã bám chặt vào Lâm Sở. Lâm Sở cáu giận véo cho anh ta mấy cái vẫn vô ích. Cả đoàn đều quay đầu nhìn về phía khoảng không bên trái, trong cái bóng tối mù mịt sương ấy không nhìn thấy được thứ gì. Chỉ có Phan Vĩnh cảm thấy chân mình lúc này vô cùng lạnh lẽo. Anh sợ sệt nhìn xuống, phát hiện một cánh tay trắng bệch đang từ bên ngoài thò vào nắm cổ chân anh.
Nhưng chưa hết, anh vẫn cảm thấy bên trên có thứ gì đó. Ngẩng đầu từ từ lên nhìn, bên trên là một con quỷ màu trắng không đầu không tay. Tay và đầu của nó...đang ở dưới nắm chân của anh. Phan Vĩnh không rút chân được đành la làng: “Có quỷ, quỷ không đầu đang nắm chân tôi!”
Không có ai di chuyển, Ngô Hoài Sinh nhanh như chớp từ phía đầu chạy đến đ.â.m con d.a.o vào cánh tay kia. Cánh tay bị đ.â.m một cái, m.á.u xanh trào ra, bàn tay như đau đớn nhanh chóng bỏ chân Phan Vĩnh ra rồi đem theo cái đầu đáng sợ rụt xuống. Tô Huyền Sương nhìn thấy con d.a.o quen quen, sờ lại lưng quần thì phát hiện con d.a.o của cô đã bị Ngô Hoài Sinh lấy đi mất rồi.
Con quỷ không đầu phía trên sau khi phát hiện kẻ đ.â.m nó là Ngô Hoài Sinh thì không dám phản kháng, lập tức lủi vào trong sương mù chuồn mất. Ngô Hoài Sinh kéo tay Phan Vĩnh đi lên phía trước, sau đó ném trả con d.a.o cho Tô Huyền Sương. Tô Huyền Sương vừa định nói gì thì Ngô Hoài Sinh đã đảo mắt nhìn một lượt đoàn người rồi nói: “Các người không định cứu người của tôi.”
Cái nhìn lạnh nhạt cùng với câu nói đầy ẩn ý của Ngô Hoài Sinh chính là bọn họ không cứu người của anh, anh sẽ không cứu bọn họ. Đừng cho rằng anh không đỡ để Tô Huyền Sương ngã nên bọn họ cố tình trả thù. Tô Huyền Sương ngã dưới chân anh đương nhiên không có sao, nhưng cái bọn họ gặp sẽ là mất cả sinh mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-cua-quy/19.html.]
Rất lâu trước đây đã có người từng nói rằng tuyệt đối đừng bao giờ đùa với Ngô Hoài Sinh. Bởi vì Ngô Hoài Sinh đều biết hết những gì bạn đang làm. Chẳng qua là anh ta không muốn quan tâm tới bạn mà thôi, bạn không đủ quan trọng để anh ta để tâm. Ngô Hoài Sinh thật sự là một sinh vật vô cùng biết mang ơn, và cũng ghi thù dai hơn người khác.
Tới lượt Trần Đạm và Lâm Minh Triết bật cười, thật may là hai bọn họ nằm ngoài tầm ngắm của Ngô Hoài Sinh.
Càng đi xuống, khí hậu càng ẩm thấp, cái lạnh và không khí dơ bẩn nhanh chóng ám vào mọi người. Đi từ phía trên xuống ước tính cũng đã tầm một trăm mét rồi. Những ánh đèn pin chi chít nối đuôi nhau đi giữa không gian tối mịt, thi thoảng sẽ có vài ánh soi lệch ra ngoài, nhưng sau đó nhanh chóng thu lại vì sợ gặp phải thứ không may.
Chỉ có một mình Thất Nguyệt là không chút sợ hãi nào. Từ lúc bắt đầu đi xuống cô luôn nghiêm túc quan sát bức tường. Lúc này cô đột nhiên nói: “Mau nhìn xem, trên tường bắt đầu xuất hiện hình chim Lạc rồi.”
Chim Lạc dẫn đường!
Trên bức tường vốn phủ đầy rong rêu thì tới đoạn này lại sạch sẽ lạ thường. Trên tường bắt đầu xuất hiện những con chim Lạc được khắc đang sảy cánh bay. Có điều tư thế này cũng quá là không bình thường đi. Trước nay hình ảnh chim Lạc xuất hiện đều là sảy thẳng cánh, ngẩng cao đầu chĩa chiếc mỏ dài về phía trước. Nhưng hình ảnh chim Lạc này dường như có chút không đúng.
Nếu như không phải vào đây nhờ chim Lạc thì chắc chắn sẽ không biết là chúng. Chim Lạc khắc trên tường này đang rũ mỏ xuống đất, tư thế giống như là đang ngủ, tuy nhiên cánh vẫn sảy rộng. Thất Nguyệt tần ngần nhưng không dám chạm vào. Nhìn về phía tiếp theo thì thấy tổng cộng có chín con được khắc gần nhau. Bảy con rũ mỏ xuống đất, hai con còn lại là tư thế bình thường.
Ngô Hoài Sinh đi lại, cẩn thận xem xét. Phan Vĩnh ở bên kia đột nhiên kêu lên: “Ở đây có ngã rẽ.”
Phan Vĩnh đang soi đèn về phía trước không xa, chỉ tầm hai ba mét. Chỗ này dường như sương mù đã tan không ít, có thể nhìn thấy được khoảng cách gần. Phía trước có hai ngã rẽ, là bên trái và bên phải. Tô Huyền Sương sai người qua đó xem xét rồi lại chỗ Ngô Hoài Sinh, cô hỏi: “Thế nào?”
“Tôi cũng không phải nhà nghiên cứu chim Lạc. Sao cô không kêu đoàn đội giỏi của mình đến xem?”
Ngô Hoài Sinh nói mà tỉnh như không làm cho Thất Nguyệt bên cạnh không khỏi mỉm cười. Tô Huyền Sương nói: “Tôi không ngờ anh lại là loại người ấu trĩ này.”
“Tô Huyền Sương, để tôi nhắc cho cô nhớ. Tôi không phải là người làm của cô, nên cô đừng hỏi chuyện kiểu đó. Cô đang nhờ vả tôi, nên đừng sai khiến tôi. Cuộc đời tôi vô cùng căm ghét kẻ nào sai khiến tôi, nhất là phụ nữ vừa ngu ngốc vừa ra vẻ như cô.”
Khoé miệng Tô Huyền Sương co giật dữ dội, cô đang cố nuốt cơn giận xuống bụng. Thất Nguyệt khẽ cười rồi chỉ vào bức tường mà nói: “Cô chủ Tô xem đi, chỗ này khắc chín con chim Lạc. Tổng cộng có bảy con đang rũ mỏ và hai con bình thường, nhưng hướng bay của bọn chúng khác nhau.”
“Chim Lạc bay ngược chiều kim đồng hồ!”
Tô Huyền Sương nói xong liền nghiêm túc nghiên cứu. Bảy con chim Lạc đang rũ mỏ, tuy rằng dáng vẻ kì lạ nhưng bọn chúng bay ngược chiều kim đồng hồ. Hai con còn lại bay xuôi kim đồng hồ. Thất Nguyệt đảo mắt về phía ngã rẽ rồi nói: “Đây có lẽ là câu trả lời cho ngã rẽ kia.”
Cả hai người cùng soi đèn đi về phía ngã rẽ. Lối rẽ về bên trái chính là bậc thang đi xuống, bên phải là bậc thang đi lên. Lối rẽ bên phải là ngược hướng, lối rẽ bên trái đúng hướng nhưng lại có thể đi vào động quỷ. Điều này tương ứng với những con chim Lạc được khắc trên tường.
Lê Minh Triết tháo dây đi tới gần Ngô Hoài Sinh rồi nói: “Sao lại chăm chú như thế, loài chim này có họ hàng với anh à?”
Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời, Lâm Sở cuời ha ha nói: “Thần tiên lại có họ hàng với chim ư, vui thế.”
Lâm Minh Triết nói: “Nghe đồn anh là cố vấn cao cấp đúng không? Vậy quả thật là xứng với đoàn người này rồi.”
Không biết ngụ ý của Lâm Minh Triết là gì, nhưng Ngô Hoài Sinh đã đi tới chỗ ngã rẽ. Thất Nguyệt thấy anh tới nên hỏi ý: “Anh Hoài Sinh, anh có cao kiến gì không?”
Không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của Tô Huyền Sương thế nào. Giọng của Thất Nguyệt vốn nhẹ nhàng, gọi anh Hoài Sinh khiến người nghe thật là sởn gai óc. Ngô Hoài Sinh nhìn về phía cầu thang đi xuống bên trái rồi nói: “Chim Lạc chưa từng đổi hướng bay.”
Ý nói chim Lạc rũ mỏ trên tường cho dù đang gặp chuyện nhưng vẫn sảy rộng cánh và không quay đầu. Sau đó anh cùng với Phan Vĩnh bắt đầu soi đèn di xuống.