Giao Ước Của Quỷ - 11
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:49:56
Lượt xem: 549
Chương 11 (
Lâm Sở vừa định hét lên đã bị Lê Vương bụm miệng, cả ba người cũng dõi mắt nhìn về phía đoàn xe. Lê Vương nhìn cái xác đang bị cán dưới bánh xe, đoán chừng đã c.h.ế.t từ đêm qua rồi. Anh hỏi: “Cô chủ, bây giờ phải làm thế nào?”
Tô Huyền Sương cắn cắn ngón tay, suy nghĩ khoảng một phút rồi nói: “Không thể để người trong đội c.h.ế.t như vậy được. Cũng không thể giấu nhẹm mọi người, bây giờ chỉ còn cách sống chung với lũ. Tôi tin mọi người đã quyết định đi theo tôi chắc hẳn đã có chuẩn bị tinh thần.”
Lê Vương gật đầu, nói vào bộ đàm: “Xe cán phải xác của một người trong đội. Bây giờ đã vào quá sâu, chỉ còn cách đợi người bên ngoài vào mang anh ấy về. Mọi người nhớ cẩn thận.”
Lê Vương nhấn mạnh hai chữ cẩn thận. Không cần nhìn cũng biết sắc mặt của mọi người như thế nào. Trần Đạm và Ngô Hoài Sinh cũng đã xuống xe, Ngô Hoài Sinh nhìn nhìn vào xác chết, không nói gì. Trần Đạm cũng không có chút biểu cảm nào, dường như ông ta đã quá quen với loại chuyện này.
Lê Vương và Lâm Sở cẩn thận kéo cái xác qua một bên rồi lấy đồ lấp lại như sợ gió lạnh. Lâm Sở còn vào trong xe chỗ hành lý của người c.h.ế.t lấy chăn ra đắp lên. Lê Vương vò đầu bứt tóc, vẻ mặt thương tiếc liên tục gọi điện. Lúc trong điện thoại nhìn anh ta có vẻ không thoải mái lắm, dường như là đang nói chuyện với người nhà của người chết.
Tầm nửa tiếng, sau khi xử lí xong xuôi mọi việc, bọn họ lại tiếp tục lên đường. Tất cả đã lên xe, Lâm Sở vừa vào chỗ của mình đã vội hét lên, Tô Huyền Sương nối bộ đàm hỏi: “Chú Lâm Sở, làm sao thế?”
“Cái người ngồi bên cạnh tôi...đi mất rồi!”
Lâm Sở cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tô Huyền Sương gằn giọng nói: “Đếm số lại.”
Đội hình lại tiếp tục đếm số, lần này sau khi đếm hết thì chỉ còn bốn mươi ba người. Tuy rằng nhẹ nhõm nhưng ai cũng thấy thật sự ớn lạnh. Bọn họ đã từng đào qua rất nhiều ngôi mộ, đến rất nhiều ngọn núi. Nhưng ngọn núi tà môn như thế này thì quả thật là lần đầu gặp phải. Đoạn đường phía trước còn quá dài, chắc chắn sẽ còn rất nhiều chuyện tà môn đang chờ họ ở phía trước.
Ipad của Tô Huyền Sương đã mất sóng từ lâu, thứ mà cô có thể sử dụng bây giờ chính là tấm bản đồ trong tay. Xe chạy được khoảng mười cây số nữa, Tô Huyền Sương lấy ống nhòm xem xem rồi hỏi Trần Đạm: “Chú Trần, chú đã từng đến ngọn núi này chưa?”
“Tôi đã đến đây hai lần!”
Trần Đạm tựa đầu vào cửa xe, giọng có chút buồn khi nhắc đến chuyện đó. Tô Huyền Sương nhìn tấm kính trên trần xe và thấy sắc mặt ông ta thì hỏi tiếp: “Tôi đoán ông đã từng đi vào cùng hai vợ chồng bà thím đó có đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Chú biết được những gì ở trong ngọn núi này?”
“Tôi biết ngọn núi này rất tà môn, nhưng nó cũng có một báo vật vô giá, ngọc trường sinh.”
Trần Đạm cuối cùng cũng đã ngả bài. Tô Huyền Sương nói: “Vậy mục đích của chú vào đây cũng vì nó đúng không? Chú Trần, bên tôi có tới bốn mươi mốt người, chú không sợ chúng tôi sau khi vào được trong mộ sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu hay sao?”
Trần Đạm phá lên cười, nụ cười của ông ta đầy ẩn ý nói: “Cô chủ Tô, cô quá coi thường tôi rồi. Nếu như không tự tin, sao tôi dám đưa các người vào núi?”
Trần Đạm nói xong thì quay đầu nhìn ra bên ngoài mà nói tiếp: “Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tôi nhất định cũng sẽ không đi vào nơi quỷ quái này.”
Đúng vậy! Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, ai lại muốn dấn thân vào nơi quỷ quái này cơ chứ. Nếu như Tô Huyền Sương không bị nguyền rủa, đi vào tương lai c.h.ế.t yểu thì sao cô lại phải liều lĩnh đi vào tận đây? Còn Trần Đạm, ông ta lại vì cái điều gì mà đi vào...?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-cua-quy/11.html.]
Đi thêm một lát nữa, đoạn đường ngày càng đèo dốc khó chạy. Cây cối hai bên đường um tùm che khuất ánh sáng mặt trời. Tô Huyền Sương lấy trong túi ra một hủ thuốc rồi bỏ vào miệng nuốt khan một viên, sau đó mệt mỏi nhắm mắt. Nhưng cô vừa nhắm mắt thì đã nghe từ bộ đàm tiếng Lâm Sở hét lên: “Mọi người nhìn xem, ở bên kia dường như có một cái thôn...”
Mắt Tô Huyền Sương mở hẳn lên, cô lập tức lấy ống nhòm lên nhìn. Ở phía bên tay phải của bọn họ, xa xa tầm vài cây số quả thật có một cái thôn. Nơi đó có những ngôi nhà mọc lên giữa rừng cây bạt ngàn. Sắc mặt của cô hiển nhiên trở nên vô cùng khó coi, cô bảo Lê Vương: “Di động của anh có thể sử dụng không, mau xem bản đồ.”
Lê Vương lắc đầu nói: “Đã vào quá sâu, không còn tín hiệu. Nhưng mà chúng ta không phải đã xem từ trước rồi hay sao, nơi này vốn dĩ không có con người sinh sống, trên bản đồ không hề có thôn làng nào.”
“Có thể đã nhầm lẫn. Mau, mau xem lại đi.”
Lê Vương lập tức ra hiệu dừng xe, anh nghiêm túc cầm tấm bản đồ lên xem xét. Nhưng quả thật trên bản đồ không hề có bất cứ thôn làng nào. Đây là bản đồ đã được xác nhận, không thể nào có sai sót được. Tô Huyền Sương hỏi Trần Đạm: “Chú Trần, chú có biết ở đây tồn tại một cái thôn không?”
Trần Đạm liếc xéo nói: “Các người quả thật rỗi hơi lắm việc, cứ thích lo chuyện này chuyện kia. Tôi bảo, sau khi vào sâu trong núi, cho dù nghe cái gì hay thấy cái gì cũng hãy làm ngơ đi.”
Tô Huyền Sương nghĩ ngay đến một việc, cô nói: “Chú đã từng đi đào mộ qua chưa? Trước đây từng có tiền lệ sẽ có một thôn làng nào đó sống với sứ mệnh canh giữ mộ cổ. Cho dù bọn họ phải sống biệt lập, nhưng ít ra nơi đó vẫn hiển thị trên bản đồ. Còn thôn này lại không hề hiển thị...chú có biết, nếu thật sự bọn họ là những người canh giữ ngôi mộ trong kia thì sẽ có hậu quả gì không?”
Trần Đạm giật giật đuôi mày nhìn vẻ mặt Tô Huyền Sương như đang uy h.i.ế.p kia, ông ta bất đắc dĩ nói: “ Thôn đó quả thật chính là những người canh giữ ngôi mộ trong kia. Nhưng cô yên tâm đi, bọn họ chẳng làm gì được đâu. Bởi vì bọn họ đã bị nguyền rủa, không thể ra khỏi đó được.”
Đúng là còn chưa vào trận thì chiến sĩ đã nhục chí anh hùng!
“Chú đừng vội kết luận. Nếu như bọn họ đã bị xoá sổ trên bản đồ hẳn đã từng làm ra rất nhiều chuyện phạm pháp. Rất có thể...có những thứ tà đạo mà chúng ta không lường trước được.”
Tô Huyền Sương cứng rắn nói, cô tuy rằng liều mạng nhưng không đến nỗi đ.â.m đầu vào chỗ chết. Mỗi bước đi đều phải thật bình tĩnh, nếu không thà cô nằm ở trong phòng lớn nhà mình, từ từ c.h.ế.t đi còn hơn. Trần Đạm ngạo nghễ nói: “Tôi không ngờ đám người các cô lại mê tín tới vậy. Người thành phố mà cũng mê tín vậy ư?”
“Chú Trần, chú có biết nhà tôi làm nghề gì không? Nhà họ Tô tôi ba đời làm nghề bốc mộ đó.”
Tô Huyền Sương bật lại, Trần Đạm im lặng. Phía trước đã không thể chạy xe, Lê Vương nhảy xuống xe, nối bộ đàm dặn dò cả đội mang hành lí và rời khỏi xe. Cả đội lập tức chấp hành, ai nấy đều mang theo hành lí của mình trên lưng. Ngô Hoài Sinh đeo balo của anh trên lưng rồi nhảy khỏi xe. Phan Vĩnh khóc ròng, cực khổ xách balo xuống theo Ngô Hoài Sinh.
Hai cha con của Trần Đạm cũng thế, nhìn dáng vẻ của Thất Nguyệt không khỏi khiến Tô Huyền Sương chú ý. Bây giờ chỉ mới mười giờ sáng, đoạn đường còn lại dự kiến là hơn mười cây số. Mười cây số lội đường dốc núi, quả thật là hành c.h.ế.t người ta. Nếu như có thể đi theo tốc độ bình thường thì đến nửa trưa sẽ vào được tới trong núi.
Tô Huyền Sương chuẩn bị sẵn sàng, nối bộ đàm dặn dò cả đội rồi cùng Lê Vương tiên phong đi trước. Hai cha con Trần Đạm đi phía sau, sau nữa là Ngô Hoài Sinh và những người còn lại. Đoạn đường nguy hiểm, cây cỏ xung quanh không biết loại nào có độc và cũng không biết có loại thú dữ nào quanh quẩn ở đây hay không.
Cả đoàn người giữ khoảng cách rất gần, cẩn thận từng bước một tiến vào trong núi. Lê Vương cầm một con d.a.o dài rất kì lạ, một đầu là dao, đầu kia lại giống như ống chích điện. Anh liên tục lấy đầu d.a.o vạt đám cây cỏ trước mặt để mở đường cho Tô Huyền Sương. Một lát sau, mũi d.a.o đột nhiên bị vướn vào thứ gì đó.
Sau mấy lần ra sức rút nhưng không ra, Lê Vương đã cẩn thận thò đầu vào nhìn thử. Than ôi, mũi d.a.o của anh đang cắm vào một cái đầu người. Đầu người còn nguyên vẹn tóc tai nhưng lại bị chặt lìa khỏi cổ và cắm trên một cành cây.
“Cô chủ.”
Lê Vương nhỏ giọng gọi, Tô Huyền Sương dự cảm không lành, cẩn thận thò đầu vào theo. Đập vào mắt cô không phải chỉ một cái đầu cắm d.a.o của Lê Vương, bên trong còn có rất nhiều đầu người khác. Tất cả đều là của nữ, tóc dài và ngũ quan vẫn còn chưa phân hủy hết. Đặc biệt bọn chúng đều được cắm trên một loại cây và xếp vô cùng có quy trình.
Nhìn kĩ một chút, những cái đầu ấy đang dẫn về phía hang núi mà bọn họ định vào. Chỉ sợ chuyện này không bình thường, xếp như thế này...hẳn là đang lập một giàn tế hoặc trận pháp nào đó.