GIÀNH LẠI CUỘC ĐỜI, MAY MẮN VỚ LUÔN ANH SẾP ĐẸP TRAI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:27:55
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Úc Tinh! Cô muốn nổi loạn à?" Trưởng phòng của tôi trừng mắt quát lên, quở trách tôi.
Tôi xoay xoay cổ.
"Đúng vậy, bà đây không - làm - nữa."
Nghe tôi nói vậy, mọi người có mặt đều sững người.
Lục Chi Chi đắc ý cười, tiếp theo bắt đầu giả vờ tốt bụng:
"Úc Tinh, đừng giận dỗi."
"Vốn dĩ là do cô làm việc không tốt, bị mắng cũng là chuyện bình thường thôi."
"Mọi người đều vì tốt cho cô mới nhắc nhở, học vấn thấp không sao, nhưng ít nhất phải biết đúng sai."
Ồ, tốt, tốt, tốt!
"Thôi được rồi, vai người tốt để cô làm hết vậy?"
"Cái may mắn đó nhường cho cô, tôi không cần. Tôi vô giáo dục, bố mẹ cũng không dạy, đến lượt các người dạy chắc?"
Bố tôi lập tức quát: "Nói bậy bạ gì thế!"
Tôi bĩu môi, không thèm để ý đến ông ấy, ánh mắt quét qua các đồng nghiệp trong khu văn phòng, duyên dáng vuốt nhẹ mái tóc.
"Mọi người, làm việc với nhau 5 ngày rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân đúng không."
"Tôi tên Úc Tinh, là thiên kim tiểu thư bị thất lạc của nhà họ Lục, chủ tịch hội đồng quản trị Lục Chấn Hoa của các vị, chính là bố ruột tôi."
Im lặng.
Khu văn phòng im lặng như chết.
Chỉ trong vỏn vẹn hơn mười giây, tôi đã thành công nhìn thấy trên gương mặt đám người này thế nào là sự kinh ngạc, hối hận, hoảng sợ.
Muôn màu muôn vẻ, thật sự rất thú vị.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giờ đây họ nhớ lại những lời chèn ép tôi trước đó, chắc là chỉ muốn độn thổ.
"Ngoài ra, tôi còn có một thân phận khác."
Tôi quay đầu, nhìn bố tôi và Lục Chi Chi với nụ cười nửa miệng:
" Đúng là tôi từ nông thôn đến, nhưng trình độ học vấn của tôi không hề thấp."
"Mấy cái danh như nhảy lớp, thủ khoa đại học tôi không nói làm gì, nói về công việc của tôi vậy."
"Tôi à, cũng không giỏi giang gì, bình thường thôi, chỉ là một nhân viên nhỏ của cơ quan thuế mà thôi."
Nếu nói khu văn phòng vừa rồi là im lặng.
Thì bây giờ như ngư lôi đ.â.m vào biển, nổ tung hoàn toàn.
Tôi không có tâm trí để xem phản ứng của họ, ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bố tôi và Lục Chi Chi.
Gương mặt bố tôi gần như mất hết m.á.u trong tích tắc.
Nhìn tôi không thể tin được:
"Con, con nói gì vậy?"
"Ôi bố à, sao bố lại ngạc nhiên thế? Khi con nhận tổ quy tông, bố chưa từng tò mò về những gì con đã trải qua trong những năm qua sao?"
Tất nhiên ông ấy chưa từng xem.
"Ngay cả khi mẹ và anh trai tôi tốn công sức tìm tôi, họ cũng chỉ biết tôi đã từng khổ sở, không biết tôi đã thi đỗ công chức."
Ông ấy đang bận rộn với mối quan hệ "bố con thắm thiết" cùng Lục Chi Chi, càng không thể biết được.
Ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến việc những năm qua tôi sống như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gianh-lai-cuoc-doi-may-man-vo-luon-anh-sep-dep-trai/chuong-8.html.]
"Úc Tinh, đây là chuyện tốt mà, sao chị lại giấu cả nhà?" Lục Chi Chi thì vẫn bình tĩnh, cố nén run rẩy, vẫn đang thăm dò tôi.
"Đương nhiên là để đối phó với các người rồi."
Tôi bật cười.
Lúc này lại giả vờ ngây thơ?
"Mấy ngày nay tôi không làm thì không biết, vừa làm đã giật mình, sổ sách công ty chúng ta, hóa ra có vấn đề lớn đến thế!"
"Tinh Tinh à, đừng làm loạn nữa," bố tôi thực sự hoảng loạn, đến mức bắt đầu gọi tôi là Tinh Tinh, "công ty cũng có phần của con, đừng làm bậy."
"Hả? Có phần của tôi sao? Sao tôi không biết?"
"Có có có! Đương nhiên là có! Giấy tờ chuyển nhượng cổ phần bố đã chuẩn bị sẵn rồi! Chi Chi, nhanh, mau đến văn phòng bố lấy về để ký, trả lại cổ phần đứng tên con cho Tinh Tinh."
"Bố!"
Lục Chi Chi miễn cưỡng nhìn bố tôi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của ông, cuối cùng cô ta cũng không nói gì.
Nhanh chóng quay về văn phòng lấy một tài liệu đã ký tên, đưa cho tôi.
"Đã ký xong rồi."
"Ồ, 10% cổ phần đấy," tôi cẩn thận cất giữ tài liệu, ngẩng đầu mỉm cười với họ, "Đứa trẻ c.h.ế.t rồi mới đến cho b.ú à? Muộn rồi!"
Tôi vừa nói xong, một nhóm người bước vào từ cửa.
Tông Ngự đi đầu, bước chân dài và thẳng tắp của anh ta như từng bước đạp lên tim tôi.
Đẹp trai quá trời đất ơi!
"Tông Ngự? Cháu dẫn nhiều người đến đây là để làm gì?" Bố tôi nhìn Tông Ngự, thái độ tươi cười niềm nở hỏi.
"Chào ông Lục, chúng tôi nhận được đơn tố cáo từ cô Úc Tinh, cho rằng công ty các ông có dấu hiệu vi phạm thuế."
"Hiện tại, cơ quan chúng tôi cần tiến hành kiểm tra toàn bộ tài sản công ty, mong ông hợp tác."
Không ngờ đúng không.
Tôi có thể làm được chuyện tuyệt tình như vậy đấy.
"Úc Tinh, con điên rồi sao?!"
Không chỉ bố tôi và Lục Chi Chi sốc, ngay cả các cổ đông cũng bắt đầu chất vấn tôi.
Tôi tạo ra vẻ mặt liều lĩnh như bố tôi khi đổ thuốc trừ sâu vào ngày ba mươi Tết, lắc lắc đầu:
" Phải rồi, tôi mà nổi điên thì đến cả công ty nhà mình tôi cũng dám tố cáo."
"Nhưng mọi người đừng hoảng, tôi đã tính toán kỹ rồi, không có vấn đề lớn đâu, chỉ là trốn thuế ba mươi triệu thôi, bổ sung là được."
Nói xong, tôi cười hề hề với Tông Ngự như một kẻ nịnh bợ.
"Sếp cứ bận việc của mình, bên này đã có em lo, em sẽ báo trước kết quả kiểm tra cho họ là xong."
Tông Ngự bước tới chọc vào trán tôi, môi mỏng cong lên một đường cong đẹp trai đến chói mắt.
Anh ấy dẫn các đồng nghiệp đi kiểm tra một cách đầy phong độ.
Còn tôi nghiêng đầu, nhìn nhóm người đang náo loạn trước mặt.
"Lục Chấn Hoa, đây là con gái tốt mà ông nuôi dạy à? Người nhà mà cũng đ.â.m sau lưng nhau như vậy?"
"Lão Lục à, chuyện trốn thuế chúng tôi có thể hiểu, nhưng sao lại để lộ ra ngoài như thế? Ông làm trò gì vậy!"
"May mà ba mươi triệu không nhiều, bổ sung là được, vốn dĩ cũng là tiền chúng ta phải đóng, may quá, không có vấn đề lớn."
Các cổ đông nói líu lo, tuy phần lớn là than phiền, nhưng không ai để tâm đến khoản thuế này.
Tất cả đều không nhận ra, bố tôi và Lục Chi Chi mặt trắng bệch.
Lục Chi Chi thậm chí còn trực tiếp trốn sau lưng bố tôi.