Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GIÀNH LẠI CUỘC ĐỜI, MAY MẮN VỚ LUÔN ANH SẾP ĐẸP TRAI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:26:23
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bố tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt áy náy nhìn mẹ tôi:

 

"Thục Di, anh và Chi Chi thực sự chỉ là mối quan hệ bố con, không có gì mờ ám đâu, em đừng nghĩ nhiều quá. Vừa nãy anh chỉ xúc động thôi… xin lỗi em.”

 

Mẹ tôi hừ nhẹ một tiếng, thấy có bậc thang để xuống thì giọng cũng dịu hơn:

 

"Lục Chấn Hoa, mối quan hệ của ông với Chi Chi, tôi sẽ tự điều tra cho rõ, giữ Chi Chi lại cũng được, nhưng ông phải đối xử công bằng."

 

"Chi Chi hiện ở công ty là giám đốc tài chính, thì Úc Tinh của chúng ta cũng phải làm một chức vụ gì đó tương xứng!"

 

"À đúng rồi, Úc Tinh, con học ngành gì?"

 

Không thể không nói, đầu óc mẹ tôi phản ứng thật nhanh, diễn thật đạt.

 

Tôi bị bà hỏi đến ngẩn người: "Ừm, kế, kế toán..."

 

"Vậy thì tốt quá! Chức giám đốc tài chính của Chi Chi sẽ tạm dừng lại, để cho con làm!"

 

Mặt Lục Chi Chi lập tức tái nhợt.

 

Sắc mặt bố tôi cũng đen thui, mở miệng nói:

 

"Úc Tinh lớn lên ở nông thôn, biết gì chứ? Đến công ty chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Chi Chi là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng..."

 

Những lời tiếp theo, bố tôi không dám nói nữa.

 

Có lẽ ông cũng nhận ra, không học đại học danh tiếng, không phải vì tôi không muốn mà là vì không có cơ hội.

 

Anh trai và mẹ tôi đều nhìn tôi với ánh mắt xót xa.

 

Tôi thì cười không sao:

 

"Mẹ, tài chính là tài chính, kế toán là kế toán, tài chính là phụ trách sắp xếp tiền chi tiêu thế nào, còn con chỉ là người tính toán – kiểm tra sổ sách thôi... không thể làm giám đốc tài chính được."

 

Nói xong câu này, khóe mắt tôi liếc thấy bố tôi và Lục Chi Chi đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Mẹ tôi thì lộ vẻ tiếc nuối.

 

Bố tôi sợ tôi đổi ý, lập tức tươi cười nhìn tôi, nói:

 

"Đã vậy thì đừng ép Úc Tinh nữa, giám đốc tài chính vẫn để Chi Chi làm, anh sẽ cho Úc Tinh vào phòng kế toán làm chuyên viên, được không?"

 

"Bố, thôi đi, đừng cho con chức vụ gì, nếu không người trong công ty sẽ không phục."

 

"Cho con lấy thân phận con gái bố, vào công ty thực tập thôi cũng đủ rồi."

 

Đùa à.

 

Chức kế toán viên của tôi có số hiệu biên chế ở Cục đàng hoàng.

 

Tìm công việc khác, chẳng phải tự tìm rắc rối sao?

 

Đi làm ở công ty ông chẳng qua là để soi sổ sách, bí mật kiểm tra thôi.

 

Bố tôi cười toe toét: "Tốt! Úc Tinh, con thật hiểu chuyện! Bố rất vui!"

 

Tốt cái đầu ông!

 

Giám đốc tài chính thì sao chứ?

 

Đợi khi tôi có được sổ sách của ông, làm rõ cấu trúc tài chính của công ty ông, xem ông còn cười nổi không.

 

Dù gì tôi cũng chẳng có tình cảm gì với cái nhà này, bố tôi đã làm được chuyện tàn nhẫn như vậy, thì cũng đừng trách tôi nhẫn tâm.

 

Muốn dùng tiền của tôi để nuôi cô thiên kim giả này à?

 

Nằm mơ giữa ban ngày!

 

…       

 

Công ty của bố tôi thực sự rất hoành tráng, rực rỡ lộng lẫy, có đến bốn tầng lầu.

 

Không trách Lục Chi Chi vắt óc tìm mọi cách cũng muốn ở lại.

 

Tôi tính toán, từ lúc thâm nhập nội bộ đến lúc nắm đủ chứng cứ.

 

Năm ngày là đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gianh-lai-cuoc-doi-may-man-vo-luon-anh-sep-dep-trai/chuong-3.html.]

 

Thế nên tôi xin nghỉ bệnh bảy ngày ở Cục.

 

Nghĩ đến việc sẽ có trọn bảy ngày không thấy cấp trên đẹp trai của mình, lòng tôi cũng có chút tiếc nuối.

 

Lục Chi Chi dẫn tôi đến phòng nhân sự từ sáng sớm, làm thẻ nhân viên cho tôi.

 

Theo ý tôi, thì chỉ là đi thực tập, không ký hợp đồng lao động, cũng không lập hồ sơ nhân viên.

 

Nhưng cô ta cũng không giới thiệu thân phận thật của tôi.

 

Rõ ràng bố tôi đã dặn, tôi là một thực tập sinh, rất dễ bị bắt nạt, lúc vào công ty phải đặc biệt giới thiệu thân phận.

 

Nhưng Lục Chi Chi như thể quên mất, đến khi không còn ai ngoài hành lang, mới tỏ vẻ áy náy nói:

 

"Chị, chị không trách em chứ? Em cũng sợ đồng nghiệp nói chị là ‘con ông cháu cha’ rồi nhắm vào chị, nên không dám giới thiệu."

 

Ồ.

 

Cô nhờ dựa vào quan hệ làm giám đốc tài chính thì được, còn tôi làm thực tập không lương không chức vụ lại không được giới thiệu?

 

Tôi muốn trợn trắng mắt… nhưng vẫn cố nhịn, chỉ cười hì hì đáp lại:

 

“Không sao, tốt lắm, tốt lắm.”

 

"Hôm nay công ty có khách quý đến, em phải đi tiếp khách với bố, chị về chỗ làm trước đi nha."

 

Ban đầu lời Lục Chi Chi nói, tôi cũng không để tâm, không định đáp lại.

 

Nhưng khi cô ta nói những lời này, mặt lại đỏ lên.

 

Còn làm động tác vén tóc ra sau tai!

 

Điều này thật không bình thường.

 

Cô ta không phải đang quấn lấy bố tôi sao? Sao lại có dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng thế kia?

 

Có vẻ vị khách quý đến hôm nay, không tầm thường rồi.

 

"Được rồi, em cứ đi đi."

 

Tôi vẫy tay, quay đầu bỏ đi, đợi khi cô ta vào văn phòng, tôi mới lại quay trở lại.

 

Tiếp theo đi vào phòng trà rót một cốc cà phê, bưng đến trước cửa phòng khách, gõ cửa.

 

Cũng không đợi bên trong trả lời, trực tiếp đẩy cửa vào.

 

Hôm nay tôi phải xem, vị khách quý khiến Lục Chi Chi thẹn thùng, sẽ là người như thế nào.

 

"Bố, con mang cà phê đến cho mọi người..."

 

Cửa vừa mở ra, tôi và người ngồi trên sofa chạm mắt nhau — lập tức toàn thân tê rần!

 

Xong rồi.

 

Tôi xong đời rồi.

 

Tại sao Tông Ngự, cấp trên trực tiếp ở Cục của tôi lại ở đây?!

 

Bình thường chỉ cần nhìn thấy gương mặt đẹp như tạc tượng của anh ấy thôi, là mặt tôi đã tươi như hoa cúc.

 

Nhưng bây giờ, hoa cúc đã biến thành hoa cúc trắng rồi!

 

Bị cấp trên phát hiện tôi xin nghỉ ốm, lại đi làm ở công ty khác!

 

Con đường sự nghiệp của tôi! Xong thật rồi!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Biểu cảm của Tông Ngự cũng rất phong phú. Hiển nhiên, anh ấy cũng không ngờ lại gặp tôi ở đây - người đã xin nghỉ ốm một tuần - trong tình huống này.

 

Lục Chi Chi vội vàng đến lấy cốc cà phê của tôi, thái độ rất không tốt:

 

"Chị vào đây làm gì?"

 

“Tổng giám đốc đang tiếp khách, mời chị ra ngoài.”

 

Ừ cảm ơn em nhiều nha, Lục Chi Chi!

 

Tôi hoảng loạn dúi ly cà phê cho cô ta, xoay người tính chuồn lẹ.

Loading...